Tham Hoan

Chương 54: Tai nạn xảy ra



Thẩm Gia Mộc không muốn Lâm Tiểu Kiều ở lại đây nữa, hơn nữa vốn cũng chỉ xin nghỉ phép hai ngày cho nên khi Tần Tĩnh gọi điện thoại bảo hai người trở về ăn cơm, Thẩm Gia Mộc liền nhanh chóng từ chối. Ở đâù dây bên kia dường như Tần Tĩnh có chút chật vật, âm thanh cũng nghẹn ngào. Đời này Thẩm Gia Mộc sợ nhất là nước mắt của hai người phụ nữ, một người là Lâm Tiểu Kiều, một người là Tần Tĩnh, bà vừa khóc là anh liền đau đầu.

“Gia Mộc, ngày hôm qua mẹ quá thất vọng nên mới nói như vậy, con thật sự muốn để bụng cả đời hay sao?”

“Mẹ...” Thẩm Gia Mộc tựa vào ghế salon, giọng nói có chút bất đắc dĩ, lại có chút mệt mỏi, “Chuyện ngày hôm qua cùng với việc mẹ để vài thứ vào trong phòng con, mẹ đừng nhắc lại và để nó trôi qua đi có được không, hôm nay con và Tiểu Kiều phải trở về doanh trại rồi. Những lời con nói ngày hôm qua, giọng điệu của con có chút không tốt, thế nhưng con không thừa nhận là con đã thổi phồng tất cả, về sau mẹ đối xử với Tiểu Kiều như thế nào, mẹ thử tự mình suy nghĩ xem. Con vẫn muốn nói câu nói kia, mẹ là mẹ con, cô ấy là vợ con, mẹ cẩn thận suy nghĩ kĩ càng đi, người cảm thấy khó khăn nhất chính là con đó, mẹ cứ coi như là suy nghĩ vì con có được không?”

Ở bên kia điện thoại Tần Tĩnh im lặng, cuối cùng chưa nói gì đã cúp máy. Thẩm Gia Mộc day day ấn đường, cảm giác so với chạy việt dã 10km còn mệt hơn, chiến trường của phụ nữ đàn ông luôn không thể nào đối phó được, cho dù Thẩm Gia Mộc có là người mạnh mẽ đến đâu thì bây giờ cũng chỉ có thể gắng gượng chống đỡ hoàn cảnh này.

Có lẽ thật sự cần phải sớm có con thì Tần Tĩnh mới có thể dời đi lực chú ý trên người Lâm Tiểu Kiều. Ngày thường Thẩm Gia Mộc cực kì tự tin, thế nhưng trong giờ phút này, lòng anh lại có chút bất ổn, từ lúc kết hôn tới nay hai người đều không sử dụng biện bất cứ pháp an toàn nào. Tuy nói lúc trước thời gian hai người ở chung một chỗ không nhiều lắm nhưng từ khi cô đến doanh trại, một tuần bảy ngày thì hai người đã làm tới sáu ngày, hai tháng này kì sinh lí của cô cũng chưa tới, anh vốn cho là cô thật sự mang thai, lại không nghĩ rằng...

Vì an ủi cô, anh chưa bao giờ dám nói bất cứ lời nói chán nản nào, nhưng thực ra lúc ở một mình, anh cũng sẽ nghĩ ngợi lung tung, thế nhưng càng nghĩ lại càng sợ. Trời sinh đàn ông sẽ phải gánh vác một gia đình, vì vậy Thẩm Gia Mộc thấy mình bị con cái hành hạ đến sắp phát điên, nhưng khi đối diện với những tiếng khóc không ngừng lo lắng của Lâm Tiểu Kiều, anh vẫn luôn cố gắng duy trì nụ cười cùng sự an ủi.

“Mấy giờ rồi? Tại sao điện thoại di động của em lại không có ở trong phòng nhỉ?” Lúc Lâm Tiểu Kiều nhìn đến cũng là lúc Thẩm Gia Mộc vừa mới thu lại nỗi buồn chuẩn bị gọi cô dậy.

“Điện thoại có phóng xạ rất mạnh, đặt ở dưới gối thì không tốt cho cơ thể nên anh tắt máy để vào trong túi xách của em rồi.”

Anh đi tới, thuận tay đẩy cô vào trong phòng tắm, đồ dùng vệ sinh mua ngày hôm qua được đặt ngay ngắn chỉnh tề trên bồn rửa mặt, nhìn càng ngày càng có hương vị gia đình. Anh lấy kem đánh răng cho cô rồi lại lấy nước súc miệng, sau khi vắt khô khăn mặt đưa cho cô thì anh mới đi mua đồ ăn sáng.

Lâm Tiểu Kiều rửa mặt xong mà anh vẫn chưa trở lại, cô bắt đầu sắp xếp lại giường chiếu, lúc Thẩm Gia Mộc mang bữa sáng về, cô vẫn chưa thu dọn xong. Anh chỉ thò đầu nhìn lướt qua phòng ngủ rồi lại đi vào phòng bếp dọn dẹp bữa sáng, đợi đến lúc anh bưng đồ ăn lên bàn thì cô cũng vừa lúc sắp xếp xong.

Thẩm Gia Mộc trước sau như một đã ăn là không nói, bưng cốc lên sùm sụp sùm sụp uống sữa đậu nành, Lâm Tiểu Kiều lấy bánh quẩy ra cắn một miếng, nhìn anh một lúc rồi đột nhiên nở nụ cười. Thẩm Gia Mộc có chút không hiểu gì sờ sờ mặt mình, hỏi cô cười cái gì. Ai ngờ cô chỉ lo lắc đầu, anh liền trừng mắt cướp lấy nửa cái bánh quẩy trong tay cô rồi lại thò tay lấy nửa còn lại ở trong bát của cô cầm trên tay, nhìn cô có chút khiêu khích.

Lâm Tiểu Kiều thấy tính khí trẻ con của anh lại phát tác thì cười càng thêm vui vẻ, sau cùng thấy anh thực sự tức giận thì cô mới giơ hai tay lên đầu hàng nói ra nguyên nhân: “Ban đầu em cười vì nghĩ mỗi ngày chúng ta đều sống như thế này thì thật tốt, ai biết được anh lại ngẩng đầu lên sờ sờ mặt, như vậy trông thật ngốc a!”

Mặt Thẩm Gia Mộc đen mất một phần, tiếp theo cô lại nói một câu “Cũng rất đáng yêu”, nghe vậy mặt Thẩm Gia Mộc lại đen thêm hai phần nữa. Anh từ từ thả bánh quẩy trong tay xuống, xé một tờ giấy ăn, vừa lau ngón tay dính đầy dầu mỡ vừa chậm rãi nói: “Bà xã, đừng bao giờ khiêu chiến với một người đàn ông bằng cái từ “đáng yêu” đầy phản cảm này.”

Anh vừa nói vừa thò người ra, qua một cái bàn, anh giữ chặt cằm của cô rồi hôn xuống...

Lúc hai người trở lại doanh trại thì cũng đã là giữa trưa, Thẩm Gia Mộc vừa mới dừng xe lại đã nghe thấy Chính ủy gọi anh đến văn phòng một chuyến. Phía sau xe còn có chút đồ đạc, một mình Lâm Tiểu Kiều vác theo đống đồ đạc lên lầu, vừa mới ngồi xuống liền nghe thấy tiếng điện thoại bàn vang lên, cô nhanh chóng chạy tới, tiếng thở phào của Thẩm Gia Giai theo ống nghe truyền đến lỗ tai cô, trong lòng cô căng thẳng tưởng đã xảy ra chuyện gì.

“A..., không có việc gì.” Sau khi nghe thấy giọng nói căng thẳng của cô Thẩm Gia Giai liền nhanh chóng giải thích, “Thư kí của ba bảo chị gọi điện thoại cho em, nói là có việc muốn nói với Thẩm Gia Mộc, thế nhưng di động của hai người đều tắt máy cả.”

“Ba có chuyện gì sao?” Vừa nghe là thư kí của Thẩm Kiến Đàn muốn tìm anh, tay Lâm Tiểu Kiều liền siết chặt ống nghe.

“Chị cũng không rõ, anh ta tìm Thẩm Gia Mộc mà, chị nghĩ chắc có thể là muốn tới doanh trại, lúc trước nghe mẹ chị nói ba muốn điều Thẩm Gia Mộc tới bộ phận kĩ thuật, như vậy sẽ nhàn hơn một chút. Chị thấy bộ dáng của thư kí kia có hơi gấp gáp, nghĩ lại có thể là trong chuyện này chắc đã xảy ra vấn đề gì rồi, chị cũng không hỏi nhiều quá. Chẳng qua, anh ta có gọi điện đến nói em hãy bảo với Thẩm Gia Mộc đến gặp Đoàn trưởng hay Chính ủy của nó đi.”

“Vâng, anh ấy đã bị gọi đi rồi.”

Hai người trò chuyện hai câu liền cúp điện thoại, Lâm Tiểu Kiều dọn dẹp phòng rồi bắt đầu chuẩn bị cơm trưa, đợi một lúc, Thẩm Gia Mộc vẫn chưa trở lại. Cô ngồi chờ một lúc nữa, vẫn còn có chút lo lắng, muốn ra ngoài tìm anh thì lại sợ anh đang bận công việc, cô tới sẽ khiến anh bị chậm trễ. Lâm Tiểu Kiều đứng ngồi không yên, cứ nửa giờ là lại chạy ra ban công nhìn một cái, hơn một giờ sau mới trông thấy bóng dáng của Thẩm Gia Mộc.

Hiển nhiên anh cũng không ngờ rằng Lâm Tiểu Kiều đang chờ mình về ăn cơm, nhìn thoáng qua thức ăn đã nguội ngắt từ lâu trên bàn ăn, cổ anh như bị một thứ gì đó chặn ngang họng, không tài nào phát ra được bất kì một âm thanh gì. Lâm Tiểu Kiều kinh ngạc, nhìn anh vẫn không nhúc nhích, cô đi tới vẫy vẫy tay trước mặt anh. Phản ứng của Thẩm Gia Mộc cũng tương đối mạnh mẽ, anh nhanh chóng ôm cô vào trong lòng mà nặng nề thở.

Trong nháy mắt khi bị anh ôm vào trong lòng Lâm Tiểu Kiều liền cảm thấy được tâm trạng của Thẩm Gia Mộc không tốt, ngực anh cứ phập phồng lên xuống giống như đang kể lại nội tâm khuấy đảo liên tục của mình vậy. Cô nghi ngờ, cô đau lòng, anh lại càng ôm chặt cô hơn, hai người cứ như vậy không nói gì ôm nhau vài phút, sau đó Thẩm Gia Mộc mới chậm rãi thu lại cảm xúc của mình, vỗ vỗ lưng cô: “Được rồi, ăn cơm thôi.”

Một bữa cơm nhạt như nước ốc, Lâm Tiểu Kiều không ngừng gắp đồ ăn cho Thẩm Gia Mộc lại phát hiện những động tác ngọt ngào ngày thường cũng không giải quyết được cảm xúc đang đè nén trong anh. Cô không biết rốt cuộc là có chuyện gì, nghĩ tới việc Thẩm Gia Giai nói lúc trước, cô lại có cảm giác vô cùng lo sợ.

Ăn cơm xong, Thẩm Gia Mộc cũng không vội vã đi ngay mà dựa lưng trên ghế salon nhắm mắt ngủ. Lâm Tiểu Kiều dọn dẹp sạch sẽ xong đi ra đã thấy Thẩm Gia Mộc bắt đầu ngáy, cô đi tới lay anh dậy để bảo anh vào giường nằm. Thẩm Gia Mộc thất thần ngồi tại chỗ tựa như không nghe thấy cô nói gì, hôm nay Thẩm Gia Mộc thật kì lạ. Cô không biết nên an ủi cảm xúc như thủy triều của đàn ông như thế nào, cô không có kinh nghiệm. Phần lớn thời gian Thẩm Gia Mộc đều trưng ra bộ mặt nghiêm túc, hoặc là anh dỗ dành cô, hoặc là anh giả vờ lưu manh trêu đùa cô, Thẩm Gia Mộc trầm lắng như vậy khiến cô có phần sợ hãi.

Lâm Tiểu Kiều vào phòng ngủ ôm chăn ra ngoài đưa cho anh, lúc này anh mới phản ứng lại, kéo cả cô lẫn chăn xuống ôm vào trong ngực. Trong lòng Lâm Tiểu Kiều khó chịu, trên mặt vẫn cười hì hì đẩy anh, cố gắng làm nũng. Thẩm Gia Mộc đè tay cô lại, sau đó vuốt ve sống lưng cô đề nghị: “Tiểu Kiều, em có thể trở về thành phố không?”

“Tại sao?” Lâm Tiểu Kiều vừa nghe thấy vậy thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, cô có thể hiểu rõ từ “Thành phố” trong miệng anh không phải là căn nhà ấm áp mà sáng nay bọn họ vừa mới rời khỏi mà chính là Thẩm gia.

“Vừa rồi thư kí của ba anh vừa gọi điện thoại cho anh, ba anh đang phải làm kiểm tra...”

“Ba làm sao thế? Vừa rồi chị Gia Giai gọi điện thoại tới cũng không nói chuyện này, chỉ nói là thư kí của ba tìm anh thôi mà? Ba làm kiểm tra cái gì? Thân thể à?”

Thẩm Gia Mộc cầm lấy tay cô đặt lên môi hôn một cái, nhắm chặt mắt lại nói: “Bây giờ cả nhà vẫn đang gạt Thẩm Gia Giai, trước kia cũng đã phát hiện ra gan của ba có vấn đề, thế nhưng cũng không để ý lắm. Sáng nay lúc rời giường, ông cảm thấy có phần không thoải mái, chỗ gan rất đau, cho nên mẹ anh liền giục ông đến bệnh viện kiểm tra...”

Tay Lâm Tiểu Kiều siết chặt lấy góc chăn, âm thanh có chút run rẩy: “Kết quả như thế nào?”

“Gan xơ cứng, có khả năng sẽ chuyển thành ung thư gan, bây giờ còn phải tiến hành quan sát thêm bước nữa.” Lúc Thẩm Gia Mộc nói những lời này, hàm răng siết chặt với nhau giống như muốn liều mạng cắn giữ cái gì đấy, rồi sau đó anh lại nhẹ nhàng giơ tay quấn tóc của cô, giọng điệu cũng dịu đi đôi chút: “Tiểu Kiều, em có biết, Thẩm Gia Giai ở bên ngoài nhiều năm như vậy, đối với chị ấy mà nói, ba là người cho chị ấy tinh thần chống đỡ nhiều nhất, cho nên chuyện này tạm thời cũng chưa nói cho chị ấy biết. Thế nhưng, anh không như vậy, anh là con trai duy nhất ở trong nhà, trong lúc ba ngã xuống anh nhất định phải đứng lên chống đỡ, chúng ta là vợ chồng, anh cũng không muốn gạt em. Đương nhiên, ngoại trừ nói việc đó với em, anh còn hi vọng em có thể trở về giúp mẹ anh chăm sóc ba anh nữa...”

Lâm Tiểu Kiều tựa đầu vào vai của Thẩm Gia Mộc, nghe những lời này, cô chậm rãi lắc đầu: “Anh không nên dùng hai chữ “hi vọng”, ông ấy cũng là ba em, chăm sóc ông ấy là chuyện phải làm. Em biết quan hệ của mẹ anh với em tạm thời cũng không thể dịu bớt, em cũng không hi vọng sẽ có thể dịu lại được, thế nhưng ít nhất em cũng phải làm những gì em nên làm.”

Lời nói của cô ngược lại lại khiến cho Thẩm Gia Mộc không biết phải nói cái gì, vuốt ve mái tóc của cô, yết hầu chuyển động lúc lên lúc xuống hồi lâu cũng không nói được một chữ nào.

“Thẩm Gia Mộc?”

“Ừm?”

“Anh biết vợ chồng là gì không?”

“Chúng ta chính là vợ chồng...”

“Cho nên, từ nay về sau, anh đừng nói những lời xa cách như vậy có được không? Chúng ta là vợ chồng, chúng ta là một thể thống nhất, trên đời này em chính là một nửa còn lại của anh, tất cả của anh cũng là tất cả của em, việc anh phải làm, em sẽ cố sức làm, nếu không hoàn thành được không phải còn có anh ở phía sau sao?” Nói xong câu này cô lại nghịch ngợm trừng mắt nhìn anh, ghé vào má anh hôn một cái, “Về sau gặp chuyện em không làm được sẽ đẩy anh ra ngoài chống đỡ!”

Thẩm Gia Mộc cắn lại một cái đáp trả lên môi cô, lông mày đang nhíu chặt cũng giãn ra: “Không thành vấn đề, anh cam tâm tình nguyện!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.