Tham Hoan

Chương 58: Mười phân vẹn mười



Lâm Tiểu Kiều bước vào giai đoạn tập trung dưỡng thai, chuyện trong bệnh viện Thẩm Gia Mộc cũng không để cô nhúng tay vào. Mùa xuân đi qua, bệnh tình của Thẩm Kiến Đàn cũng khỏe lại không ít, lúc này ông mới truyền tin mình đang nằm viện ra bên ngoài, trong khoảng thời gian ngắn, người đến bệnh viện thăm hỏi không ngớt. Tần Tĩnh ở bên cạnh chăm sóc Thẩm Kiến Đàn, thế nhưng lại rất vui vẻ, trước đó tất cả mọi người vẫn rất kinh ngạc, mãi đến khi chuyện Lâm Tiểu Kiều đang mang thai được truyền ra thì mọi người mới hiểu rõ, rồi tất cả lại bắt đầu đợt thăm hỏi thứ hai, vì là cháu nội của Thẩm gia nên không ai dám thờ ơ được.

Tất cả đều là khung cảnh vui vẻ hòa thuận, thế nhưng giờ phút này Lâm gia lại giống như một trang giấy bị xé rách vậy, phần viền răng cưa phiền phức khiến người ta phát điên. Lâm Lạp đứng trong phòng khách buông thõng tay hỏi vợ: “Rốt cuộc thì nó có ý gì đây? Mang thai cũng không nói cho nhà mẹ đẻ biết, cuối cùng vẫn là người khác nói thì tôi mới biết được. Lúc người ta hỏi tới việc này, tôi hoàn toàn không trả lời được, chuyện mất mặt như vậy, bà nói xem nó...”

Trần Nhã liếc mắt nhìn ông một cái, tuy trong lòng không dễ chịu nhưng bà cũng hiểu rõ, việc này chỉ có thể xem như hai người tự làm tự chịu. Sau khi chồng gặp chuyện không may, bà đối với Lâm Tiểu Kiều càng thêm lo lắng, không biết đây có phải là tâm lý hối hận hay không nhưng bà đã nghĩ rất nhiều cách để bồi thường, thế nhưng chỉ một lúc sau bà lại tự cảm thấy mình vô dụng. Trong lòng bà hiểu rất rõ, bây giờ Lâm Tiểu Kiều đang rất hạnh phúc, có lẽ trong lòng cô cũng không có Lâm gia - nơi mà cô đã lớn lên từ nhỏ này.

Lâm Lạp ở trong phòng khách đi qua đi lại hai vòng, ông càng nghĩ càng giận mà lại không thể làm gì được, cuối cùng liền căm hận mắng một câu: “Thật là khinh người mà!”

Trẫn Nhã nghe đến đó, rốt cuộc không ngồi yên được nữa, bà lên tiếng đáp trả: “Nó khinh người sao? Nhiều năm như vậy, chúng ta đã bao giờ nghĩ tới nó chưa? Nếu hồi trước Thẩm Gia Mộc không chọn trúng nó mà chọn Tĩnh Hảo thì bây giờ ông sẽ nhớ tới mình còn một đứa con gái út hay sao? Hoặc là nói ông gả nó đi như một cuộc mua bán vậy? Lâm Lạp, đây là tội ác mà chúng ta tạo ra, cho dù có ra quả đắng thì cũng phải cố mà nuốt xuống!”

“Bà nổi điên như vậy để làm gì?” Lâm Lạp nhìn người vợ luôn dịu dàng mà bây giờ cũng phải tức giận, thậm chí khuôn mặt cũng tràn đầy đau xót, ông chẳng hiểu ra làm sao, “Bà xem bà sinh ra hai đứa con gái tốt như thế nào đi, bây giờ một đứa cứ kéo dài với Lục Nham, cũng đã thúc giục bao nhiêu lần rồi, thật đúng là đợi đến lúc người ta mất hết kiên nhẫn mà, chẳng nhẽ nó định đợi tới lúc hơn ba mươi rồi mới cưới sao? Còn một đứa sau khi gả ra ngoài thì quên hoàn toàn nhà mẹ đẻ, nó...”

“Ba!” Không biết Lâm Tĩnh Hảo đã đi xuống từ trên lầu từ lúc nào, cô nhìn vẻ mặt cùng động tác khoa trương của Lâm Lạp thì liền có bộ dáng chán ghét hệt như Lâm Tiểu Kiều, “Rốt cuộc tới khi nào thì ba mới có thể đối diện với những việc mình làm trong quá khứ đây?”

“Những việc làm của ba? Ba đối với con còn chưa đủ tốt sao?” Lâm Lạp giận quá hóa cười.

Lâm Tĩnh Hảo chẳng sợ chút nào, đứng ở trước mặt ba mình, cô nhìn thẳng vào ông với ánh mắt nghiêm khắc: “Vâng, ba đối với con rất tốt, nhưng còn Tiểu Kiều thì sao? Ba có bao giờ nghĩ tới em ấy hay không? Ba có còn nhớ lúc chúng ta vừa mới chuyển đến đây không, trên lầu chỉ có hai phòng, Tiểu Kiều tha thiết mong muốn căn phòng trên lầu, em ấy còn hỏi con có thể ở chung một chỗ với em ấy được không, ba còn nhớ lúc đó ba trả lời như thế nào không?”

Năm đó, Lâm Tiểu Kiều chỉ mới mười tuổi kéo kéo góc áo của Lâm Tĩnh Hảo rồi chỉ vào một căn phòng trên lầu cầu xin: “Chị, em có thể ở cùng chị trong đó được không?”

Khi đó, tuy Lâm Tĩnh Hảo không quá thích em gái nhưng lại không cũng không hề muốn em phải chịu tủi thân khi không được căn phòng đó. Nhất là ánh mắt tràn đầy cầu khẩn của Lâm Tiểu Kiều khiến cảm giác thỏa mãn của cô nhanh chóng tăng lên, ngay khi cô đang muốn gật đầu thì Lâm Lạp lại nở nụ cười, kéo Lâm Tiểu Kiều ra, ông chỉ tay vào một căn phòng ở dưới lầu: “Tiểu Kiều ngủ ở đây đi, nếu không buổi tối đi ngủ con sẽ quấy rầy chị đó.”

Ba người cùng nhớ tới chuyện này nhưng tâm tình lại hoàn toàn bất đồng, Trần Nhã nhớ tới vẻ mặt lạnh nhạt của con gái thì vô cùng hối hận, Lâm Tĩnh Hảo thì thất vọng về suy nghĩ ngây thơ của mình năm đó, cũng vì ba vô tình mà khiến cô rất tức giận, thế nhưng Lâm Lạp lại không hề lộ vẻ cảm động gì mà bĩu môi. Lâm Tĩnh Hảo nhìn thoáng qua ba mình, cười lạnh một tiếng, vừa dứt câu liền trở về phòng: “Ba mẹ có nghĩ tới là chúng ta có lỗi với Tiểu Kiều hay không, cho dù là ba mẹ hay là con thì cũng là những người có lỗi với em ấy trên đời này. Bây giờ em ấy thân thiết với Thẩm gia như thế thì có gì không tốt cơ chứ, người của Thẩm gia không phải là chúng ta, cũng không hề máu lạnh giống như chúng ta, bọn họ mới chính là người hiểu rõ và cưng chiều em ấy nhất trên đời này.”

Trần Nhã ngồi trên ghế sofa nhìn những vệt nắng lốm đốm xuyên qua cửa sổ thủy tinh rồi chiếu lên sàn phòng khách, bà thất thần hồi lâu, cuối cùng sau khi sờ những nếp nhăn trên khóe mắt, bà thở dài một tiếng rồi nói với chồng: “Đời này chúng ta đã khiến nó tủi thân rồi.”

Mấy ngày sau, Lâm Lạp dẫn toàn bộ gia đình đến thăm Thẩm Kiến Đàn, lúc đi vào phòng bệnh cũng đúng lúc Lâm Tiểu Kiều đang ở trong đó. Bụng của cô đã hơi nhô lên, cô đang ngồi trên sofa và xung quanh là mẹ con Tần Tĩnh, ngẩng đầu nhìn Tần Tĩnh ở bên cạnh, cô cười rất vui vẻ. Ánh mắt của Trần Nhã buồn bã nhưng vẫn nở nụ cười rồi đi vào, Lâm Tiểu Kiều quay đầu nhìn thấy bà thì nhanh chóng đỡ thắt lưng đứng lên, Tần Tĩnh thấy cô đứng dậy cũng vội vàng đi tới đỡ lấy cô.

“Mẹ, mọi người đến đây...” Lâm Tiểu Kiều di chuyển đến vị trí bên cạnh, mời bố mẹ mình ngồi xuống.

Tần Tĩnh cẩn thận che chở Lâm Tiểu Kiều, bà cũng cười gọi Thẩm Gia Giai pha trà mời vợ chồng Lâm Lạp, Thẩm Kiến Đàn tựa vào đầu giường, trên đùi bày một xấp báo, ông không nói gì mà chỉ nhíu mày nhìn Lâm Tiểu Kiều đang đỡ bụng đứng ở một bên. Lâm Lạp lại không chút để ý nào đến sự bất mãn của Thẩm Kiến Đàn, ông ta tùy tiện ngồi xuống rồi cứ thế nói chuyện.

Trần Nhã thấy Lâm Tiểu Kiều bụng lớn lại đứng ở một bên, bà hơi nhấc người dậy muốn để cô ngồi xuống, thế nhưng Tần Tĩnh lại chuyển một cái ghế dựa từ bên cạnh tới, sau đó đặt một cái nệm êm lên trên, lúc này bà mới bảo Lâm Tiểu Kiều ngồi xuống. Thẩm Kiến Đàn và Lâm Lạp khách sáo nói chuyện hai câu thì ông liền thúc giục Tần Tĩnh cùng Lâm Tiểu Kiều đi làm kiểm tra thai sản.

Lâm Tiểu Kiều vừa rời khỏi, Thẩm Kiến Đàn liền bảo Thẩm Gia Giai đóng cửa lại, Lâm Lạp hiểu ông đang có chuyện muốn nói thì lập tức căng thẳng. Thẩm Kiến Đàn bảo Thẩm Gia Giai nâng ông ngồi dậy, nhìn ông thông gia ở đối diện đang căng thẳng đến mức tay cũng không biết đặt ở nơi nào, ông cởi kính ra, có chút nghiêm túc nói: “Ông Lâm, tôi luôn nhớ rõ lúc tôi bị giáng chức có đến chỗ các ông, lúc đó trời tối ông đã nói với tôi rằng, ông muốn có một gia đình hạnh phúc, như vậy ông sẽ không phải ăn cơm như lúc này, cả nhà chỉ có mỗi nước canh để uống. Tôi không biết ông còn có gì cảm thấy chưa đủ đối với cuộc sống này, Tiểu Kiều có chỗ nào không tốt, con bé là con gái ông, vậy thì vì sao những thứ ông cho con bé thậm chí còn không bằng những thứ mà một người bạn bình thường có thể cho.”

“Ông đùa vui quá... Ha ha... Tôi...” Lâm Lạp cười đến mức xấu hổ không thể trả lời được.

“Tôi không có nói đùa với ông, con gái của ông cũng đã gả cho con tôi được một thời gian dài rồi, tính tình con bé như thế nào, người một nhà chúng tôi cũng đều hiểu rõ. Ông Lâm à, có vài thứ quá để ý thì có ích lợi gì cơ chứ? Sống cả đời, chung quy thì vẫn quay về với cát bụi, những mong ước theo đuổi gì đó cũng sẽ bay đi theo gió thôi, chẳng lẽ ông thực sự định mang cả những thứ đó xuống dưới đất hay sao?”

“Nắm trong lòng bàn tay toàn là thịt, ông bị thương một cái không phải sẽ cảm thấy đau sao? Bây giờ tôi nói thật với ông, lúc trước nếu không phải bởi vì có liên quan đến con gái ông, tôi và Gia Mộc cũng tuyệt đối không bước vào vũng nước đục của ông đâu. Con gái như vậy, ông còn có gì để soi mói đây? Lúc Gia Giai còn nhỏ, vài ngày liên tiếp tôi đều họp đến tận đêm khuya, con bé không gặp được tôi thì liền khóc đến đau lòng, tôi cũng đau lòng, tôi nghĩ có lẽ trên đời này tất cả những cô con gái đều là như vậy, tự ông suy nghĩ cẩn thận đi, Tiểu Kiều nhà ông có như vậy hay không? Còn ông thì đã chăm sóc con bé được bao nhiêu rồi?”

Tay Trần Nhã run rẩy, trong mắt đầy lệ lóng lánh, Lâm Lạp cúi đầu, im lìm không lên tiếng. Thẩm Kiến Đàn cũng không nói nữa, tình cảnh liền trở nên trầm lặng, lúc Lâm Tiểu Kiều trở về cùng Tần Tĩnh thì không khí kia vẫn còn đang tiếp diễn. Hai người đều có chút kinh ngạc, nhìn Thẩm Kiến Đàn rồi lại nhìn Lâm Lạp. Thẩm Kiến Đàn làm bộ như không có chuyện gì, cười hỏi bé cưng, Lâm Tiểu Kiều xoa bụng, vẻ mặt tràn đầy nụ cười: “Bác sĩ nói bé cưng cực kỳ khỏe mạnh, hôm nay bác sĩ còn đưa cả ảnh chụp siêu âm B cho con nữa, ba, con chỉ lấy ra cho ba xem thôi, ba nhìn bé cưng này.”

“Tốt, tốt...” Thẩm Kiến Đàn nói xong một đống chữ tốt, cầm lấy ảnh chụp nhìn vật hình tròn mơ hồ kia mà cười đến mức không khép miệng lại được.

Lâm Lạp im lặng nhìn một lúc rồi đứng lên chào tạm biệt, Lâm Tiểu Kiều đưa hai người ra ngoài, lúc đi đến trước thang máy thì liền bảo cô quay về. Lâm Tiểu Kiều gật đầu, vừa mới xoay người liền nghe thấy tiếng Lâm Lạp ở phía sau gọi cô: “Tiểu Kiều, về Lâm gia ăn cơm đi, ba tự mình xuống bếp, giống như hồi trước khi còn ở nhà ông nội vậy.”

Lâm Tiểu Kiều nhớ tới khung cảnh hồi trước cả nhà ngồi vây quanh một cái bàn tròn lớn ăn cơm rất vui vẻ hòa thuận, mũi có chút chua xót, cô gật gật đầu.

Hành lang bệnh viện rất yên tĩnh, Lâm Tiểu Kiều đi giày đế bằng mà cũng có thể nghe thấy những âm thanh rất nhỏ. Cô xoa xoa cái bụng đang nhô lên, nghiêng đầu nhìn về phía bầu trời bên ngoài, rất xanh, rất tinh khiết, rất có năng lực khiến cho người ta cảm thấy yên bình. Đúng lúc này Thẩm Gia Mộc gọi điện thoại tới, Lâm Tiểu Kiều nghe máy.

“Nói với em bao nhiêu lần rồi, không được mang theo di động cơ mà.”

“Vậy tại sao anh vẫn gọi điện thoại cho em!”

Thẩm Gia Mộc sửng sốt một lúc, có chút rầu rĩ nói: “Anh nhớ em mà.”

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên thân thể cô, ấm áp khiến cô dừng lại, mỉm cười, nói vào điện thoại: “Em và bé cưng cũng rất nhớ anh...”

Con người sống trên đời này, không có chuyện gì là hoàn toàn công bằng cả, cũng không có khả năng không hề xuất hiện một chút oan ức phiền muộn nào, thế nhưng, chỉ cần bên cạnh có người che chở cưng chiều bạn cả đời, thậm chí coi bạn là một phần tính mạng của anh ấy thì đó chính là điều tốt đẹp nhất!

HOÀN!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.