Tham Kiến Cửu Thúc

Chương 13: Bị thương



Edit: Cỏ

Bởi vì Trình Mẫn về nhà, nên rất lâu rồi phủ Nghi Xuân hầu mới được ăn một bữa cơm đoàn viên. Tất cả mọi người trong Trình gia đều có mặt, nam nữ quyến mỗi bên một bàn, trên mặt đất hài tử chạy tới chạy lui, vô cùng náo nhiệt. Bởi vì đều là thân thích, nên không cần so đo quy củ, Trình lão hầu gia cùng Trình lão phu nhân cũng mừng rỡ nhìn con cháu đùa giỡn. 

Nhi tử Trình Ân Bảo còn nhỏ cũng được quận chúa Khánh Phúc ôm tới. Năm đó Khánh Phúc vào cửa đã được 5 năm, Trình lão phu nhân làm chủ đem Trình Du Cẩn làm con nuôi của quận chúa Khánh Phúc, dính dính chút không khí vui mừng. Sau đó Trình Du Cẩn quả thực mang đến không khí vui mừng, quận chúa Khánh Phúc thế nhưng ở tuổi 30 hoài thai, sinh hạ nhi tử Trình Ân Bảo. Khánh Phúc đến tuổi trung niên mới có con, còn một lần được luôn con trai, có thể nghĩ bà sẽ vui vẻ như thế nào. Mà Trình Du Cẩn tồn tại, cũng lập tức trở nên xấu hổ.

Nàng vừa sinh ra đã bị ôm đi, mẹ đẻ Nguyễn thị càng đau xót thì lại càng chăm sóc cưng chiều Trình Du Mặc, mẹ nuôi Khánh Phúc đương nhiên càng yêu đứa con mình đẻ ra hơn, chỉ có Trình Du Cẩn, bị kẹp ở giữa, cái gì cũng không phải. Nguyễn thị nói nàng ngại khổ yêu tiền, Khánh Phúc cũng đề phòng nàng, cảm thấy nuôi nàng giống như nuôi sói mắt trắng trong nhà.

Hoắc Trường Uyên nói nàng quá khuôn khổ, không bằng Trình Du Mặc hoạt bát tự nhiên. Đó là đương nhiên, khi còn nhỏ Trình Du Mặc chơi đùa đến một thân dính bùn cũng không cần sợ hãi, mà Trình Du Cẩn, chỉ có thể khiến bản thân mình thật đặc biệt xuất sắc, mới có thể nhìn thấy gương mặt tươi cười của mẹ nuôi.

Trình Ân Bảo là con trai duy nhất của đại phu nhân, có mẹ là quận chúa, lại vô cùng cưng chiều, có thể hiểu nó sẽ có bao nhiêu vô pháp vô thiên. Nó giống như cái pháo đốt nhỏ chạy tới chạy lui, cố ý làm phiền nha hoàn, lăn lộn đến mức mọi người cũng không thể ăn cơm. Trình Nguyên Hiền thấy bên trong cãi cọ ồn ào, không nhịn được nữa quát:"Trình Ân Bảo, ngươi làm cái gì đấy, còn có coi quy củ ra gì không?"

Quận chúa Khánh Phúc vừa nghe liền nóng nảy:"Nó còn nhỏ, sao anh lại quát nó?"

Khánh Phúc là quận chúa, Trình Nguyên Hiền cũng không dám không cho bà mặt mũi trước mặt mọi người, chỉ có thể trút giận lên người khác:"Cẩn Nhi, ngươi làm cái gì thế? Còn không mau đi xem đệ đệ."

Thanh âm Trình Nguyên Hiền rất lớn, trong bối cảnh ồn ào lại vô cùng chói tai, Trình Du Cẩn nghe tiếng liền đứng lên, cúi đầu đáp dạ.

Trình lão hầu gia ngồi trên bàn lại giật mình.

Ông theo bản năng mà nhìn Trình Nguyên Cảnh, Trình Nguyên Cảnh bình đạm thong dong, nhìn không ra cảm xúc. Trong lòng Trình lão hầu gia vừa sợ hãi lại có chút tức giận, đột nhiên mặt trầm xuống mắng Trình Nguyên Hiền:"Nghiệp chướng, đây là thứ ngươi có thể gọi sao?"

Trình Nguyên Hiền bị mắng không hiểu ra sao:"Sao vậy ạ?"

Từ đầu Trình Nguyên Hiền còn mờ mịt không hiểu, sau đó mới dần dần phản ứng lại. Ông liếc mắt nhìn Trình Nguyên Cảnh một bên không nói lời nào, nhiều năm như vậy mới phát hiện, âm "Cảnh" cũng phát âm gần giống với âm "Cẩn". Vừa rồi, ông tựa như đang gọi Trình Nguyên Cảnh.

Không khí trong nhà ăn lập tức trầm tĩnh xuống, Trình lão phu nhân buông đũa xuống mặt bàn, sắc mặt cực kỳ không tốt. Trình lão hầu gia nhíu mày nhìn Trình Du Cẩn, trước đây trong nhà đều gọi Trình Du Cẩn là Đại cô nương, rất ít khi gọi thẳng tên, hơn nữa Trình lão hầu gia cũng không quan tâm đến mấy đứa cháu gái, Trình Nguyên Cảnh cũng không được nuôi dưỡng ở hầu phủ, khiến ông vẫn chưa từng chú ý, tên của Trình Du Cẩn cùng Trình Nguyên Cảnh thế nhưng lại đồng âm. Tuy rằng vẫn có sự khác biệt rất nhỏ, nhưng nếu đọc nhanh, vẫn là phạm húy.

Trình lão hầu gia nói:"Sao tên Đại cô nương lại giống với Cửu Lang vậy? Vi tôn giả húy, nàng tuổi còn nhỏ không biết, chẳng lẽ các ngươi cũng không biết sao?"

Trình Nguyên Hiền vốn dĩ khó chịu với sự bất công của Trình lão hầu gia, nghe đến đó lập tức gân cổ lên ồn ào:"Xưa nay chỉ nghe nói nhi nữ kiêng dè tên tổ phụ tổ mẫu, cha mẹ, từ khi nào còn muốn kiêng dè thúc thúc? Phụ thân có phải người cũng quá bất công rồi đi."

Trình lão hầu gia nghe xong liền giận dữ, ông dùng sức đập xuống mặt bàn, chỉ vào Trình Nguyên Hiền mắng:"Hỗn trướng! Ngươi chơi bời lêu lổng cả ngày, không học vấn không nghề nghiệp, còn kém hơn một phần mười Cửu Lang. Ngươi không biết xấu hổ thì thôi, lại còn dám ghen ghét nhân tài, nói năng lỗ mãng với Cửu Lang?"

Trình Nguyên Hiền cũng hơn 30 rồi, hiện tại còn bị phụ thân mắng trước mặt đông đảo tiểu bối thân thích như vậy, cũng giận sôi máu. Ông vốn dĩ cũng không phải người khôn ngoan gì, oán hận chất chứa nhiều năm có dịp bùng nổ, càng không cam tâm mà kêu la:"Phụ thân, người còn quan tâm đến đứa con trai này sao? Nhiều năm qua người một lòng một dạ đặt hết tâm tư lên người đứa con riêng này, ngay cả lai lịch của nó cũng không rõ mà vẫn nuôi dưỡng, không quan tâm đến chuyện trong nhà. Bây giờ con cùng nhị đệ đều đã trưởng thành rồi, người còn có mặt mũi mà dạy dỗ con chắc?"

Trình Nguyên Cảnh cúi đầu lắc chén rượu, dưới ánh đèn không thấy rõ thần sắc, trong lòng Trình lão hầu gia vừa giận vừa sợ hãi.

Không rõ lai lịch? Dám nói Thái Tử không rõ lai lịch? Trình Nguyên Hiền điên rồi sao.

Trình Mẫn mắt thấy sắc mặt Trình lão hầu gia không đúng, vội vàng kêu lên một tiếng:"Đại ca! Thân thể phụ thân không tốt, huynh đang nói cái gì vậy?"

Nói xong lại vội đi khuyên Trình lão hầu gia:"Cha, ca ca uống nhiều rượu rồi, nói không lựa lời, không biết nghe được những lời này ở chỗ nào. Không phải huynh ấy vô tâm đâu, cha, người không cần tức giận!"

Trình lão hầu gia đã tức giận đến không nói ra lời, ngón tay liên tục run run:"Mày. . .mày, cái đồ nghiệt tử, tốt lắm! Mang gia pháp đến đây, để ta tự mình giáo huấn nó."

Tất cả các nữ quyến đều đứng lên, vừa sốt ruột lại sợ hãi mà vây quanh một bên, nghe được lời này vội vàng khuyên can. Trình lão phu nhân tức giận đến cười lạnh:"Được lắm, ông là đang muốn ra vẻ ta đây với ai vậy? Chỉ vì một cái tên không cần kiêng dè, mà ông muốn động thủ đánh con trai sao? Trên đời này sao lại có loại đạo lý như vậy, cháu gái đặt tên không kiêng dè cha mẹ thì thôi, ngược lại còn muốn kiêng dè thúc thúc. Vậy ông dứt khoát đánh chết mẹ con tôi đi, đợi tôi chết rồi, vừa lúc để lại vị trí này, để cho người ta không phải chịu ủy khuất làʍ ŧìиɦ nhân!"

"Nương!" Trình Mẫn tiến lên kéo Trình lão phu nhân, nàng đã bị gả ra ngoài, về nhà mẹ đẻ chính là khách, mọi người đều phải cho bà cô mặt mũi, cho nên Trình Mẫn mới dám đứng ra can ngăn. Trình lão hầu gia nhìn đống lộn xộn trước mắt, cảm thấy một cỗ mỏi mệt từ tận đáy lòng.

Ban đầu khi ông mang tiểu Tiết thị trở về, xác thật không biết thân phận của Trình Nguyên Cảnh, ông chỉ cho rằng đây là nhi tử tiểu Tiết thị sinh bên ngoài. Vị hôn thê cũ bị năm tháng tra tấn thành bộ dáng kia, sao Trình lão hầu gia không cảm thấy chua xót cho được. Bởi vì bị vụ án của Tiết gia liên lụy, tiểu Tiết thị lại phải chịu ủy khuất lớn như vậy, bị người khác khinh nhục lại không chịu phụ trách, muốn nàng một mình nuôi dưỡng nhi tử. Trong lòng Trình lão hầu gia thương xót, lập tức quyết tâm dù như thế nào cũng phải dẫn hai mẹ con họ rời đi, sau khi trở về kinh thành, liền nói đây là con ông, để cho tiểu Tiết thị mặt mũi.

Ai ngờ, sau khi trở lại kinh thành, qua nhiều năm, lại biết được một bí mật to lớn như vậy.

Khi Thái Tử 5 tuổi đi đạo quan dưỡng bệnh, đột nhiên bất ngờ gặp lũ, đạo quan bị vỡ nát, mà Thái Tử cũng mất tích. Một đứa trẻ nhỏ tuổi như thế thì làm sao mà có thể sống sót được trong cơn lũ, triều thần đều cam chịu Hoàng thái tử đã chết non. Nhưng mà hoàng đế lại không chịu tin, năm này sang năm nọ mà tìm kiếm tung tích Thái Tử, gần như điên cuồng. Ai cũng có thể nhìn ra điều này đã trở thành tâm bệnh của bệ hạ, nhóm thần tử trong lòng hiểu rõ mà không dám nói ra, vẫn giữ nguyên trầm mặc, tôn vị của Hoàng thái tử cũng giữ lại, ngược lại Nhị hoàng tử đang khỏe mạnh lớn lên, nhận tước vị sớm mấy năm muộn mấy năm cũng không khác nhau.

Sau khi Trình lão hầu gia bố trí nơi ở cho tiểu Tiết thị và Trình Nguyên Cảnh, rõ ràng cảm giác có người theo dõi ông. Sau khi lui tới vài lần, một người công công mặt trắng ở trong hẻm tối bịt miệng ông, bảo ông phải chiếu cố tốt với Thái Tử gia, gần đây trong cung không an phận, bệ hạ không yên tâm để Thái Tử hồi cung, tạm thời lấy danh nghĩa Trình gia bảo vệ Thái Tử. Chờ sau khi điện hạ hồi cung, phủ Nghi Xuân hầu tất có trọng thưởng.

Trình lão hầu gia sợ tới mức quỳ xuống tại chỗ nhận lệnh.

Nhiều năm như vậy, trong cung mượn tay Trình lão hầu gia, cuồn cuộn không ngừng mà mang tiền bạc đến cho Trình Nguyên Cảnh, mà danh Trình lão hầu gia sủng ái con riêng cũng càng vang xa hơn. Trình lão hầu gia biết Trình gia đây là đụng phải đại vận, tính mạng thân gia đều giao phó trên người Thái Tử, một khi chuyện thành, ngày sau ba đời phú quý vô ưu. Nên ông toàn tâm đặt trên người Trình Nguyên Cảnh, không có tinh lực quản chuyện hầu phủ, chờ sau khi phục hồi tinh thần, hai đứa con trai một người trưởng thành tự kiếm cơm, một người ung dung tự tại.

Trong lòng Trình lão hầu gia không phải không có thương tiếc, nhưng rất nhanh, tâm tư lại đặt trên người Trình Nguyên Cảnh. Chỉ cần Thái Tử ở đây, cho dù toàn bộ Trình gia đều ăn chơi trác táng, cũng không làm bọn họ phá sản được. Nhưng mà Trình lão hầu gia không ngờ, ở dưới sự giáo huấn của Trình lão phu nhân, hai đứa con của ông lại cực kỳ hận Trình Nguyên Cảnh, thậm chí còn ỷ vào thân phận của mình, công nhiên nói điều khó nghe.

Đây chính là Hoàng thái tử đấy!

Ngu muội, không biết suy nghĩ, tự cao. Trình lão hầu gia vô cùng thất vọng với người nhà mình, một lòng khổ tâm của ông không ai có thể hiểu, ngược lại còn nhúng tay vào làm chút chuyện tự gϊếŧ mình. Bị Trình Nguyên Hiền cùng Trình lão phu nhân kéo xuống, mặt mũi trước giờ ông xây dựng trước mặt Thái Tử đều đi đời hết rồi.

Trình lão hầu gia thất vọng tột đỉnh, ngược lại càng hạ quyết tâm phải giáo huấn Trình Nguyên Hiền cho ra trò. Chầu này không chỉ khiến Trình Nguyên Hiền nhớ mãi, càng thêm bày tỏ thái độ chân thành trước mặt Thái Tử. Trình lão hầu gia nổi giận đùng đùng muốn gia pháp, hạ nhân thoái thác không chịu đi, bị Trình lão hầu gia quát ầm lên, chỉ có thể căng da đầu chạy đi lấy roi mây.

Trình Du Cẩn không ngờ chỉ vì một câu mà liên lụy đến phiền toái lớn như vậy, hiện tại Trình lão hầu gia đang nổi nóng, nếu thật sự để lão hầu gia đánh Trình Nguyên Hiền, ngày mai lão hầu gia hết tức rồi, người ta vẫn sẽ là con ngoan cha hiền một nhà, còn Trình Du Cẩn sẽ phải chịu sắc mặt của Trình lão phu nhân cùng quận chúa Khánh Phúc.

Trình Du Cẩn nhanh chóng quyết định, lập tức "bộp" một tiếng quỳ gối trước người, nói:"Tổ phụ bớt giận, chuyện này là do cháu gây ra, phụ thân đều là muốn bảo vệ cháu. Tổ phụ muốn phạt thì phạt cháu đi, ngài đừng tức giận, ảnh hưởng đến thân thể."

Lần này Trình Du Cẩn quỳ rất kiên quyết, lập tức làm chấn động mọi người. Sắc mặt Trình Nguyên Cảnh vốn dĩ thập phần lãnh đạm, nhìn thấy Trình Du Cẩn quỳ xuống, đuôi lông mày hắn giật giật, mặt trầm xuống nói:"Chuyện này liên quan gì đến ngươi, đứng lên."

Sao Trình Du Cẩn có thể đứng lên, nàng thấy trong tay Trình lão hầu gia cầm dây mây, trong lòng hạ quyết tâm, xông lên cầm roi mây. Nữ quyến đều bị dọa sợ đến mức thét chói tai, ngay sau đó liền nhìn lên cánh tay của Trình Du Cẩn, mi nhăn lại như đang nhịn đau, Trình lão hầu gia theo bản năng cảm thấy không cẩn thận mà kéo Trình Du Cẩn ra, ông lập tức ném dây mây xuống, hỏi:"Đại cô nương, ngươi làm sao vậy?"

Trình Nguyên Cảnh không ngờ Trình Du Cẩn dám làm thế, hắn nhìn chằm chằm cánh tay của Trình Du Cẩn, sắc mặt thập phần khó coi.

Trình Du Cẩn cau mày, một tay đè lại cánh tay, lại còn muốn ngoan ngoãn ngẩng đầu cười với trưởng bối:"Cháu không sao. Tổ phụ không khiến mình bị thương chứ?"

Trình Mẫn đứng một bên xem quả thực muốn khóc, trên đời này sao lại có một đứa trẻ hiểu chuyện như vậy chứ. Trình lão phu nhân cũng xúc động, thở dài nói:"Đừng náo loạn nữa, con trai cũng lớn rồi, không còn là đứa con nít không hiểu chuyện nữa. Cô nương cũng là khách(*), trên người không được để lại sẹo, còn không mau đỡ đại cô nương đi bôi thuốc."

(*) Vì sau này Trình Du Cẩn sẽ bị gả ra ngoài làm con người ta nên Trình lão phu nhân mới nói Trình Du Cẩn là khách.

Trình lão hầu gia hiện tại nào còn tâm tư tức giận, Trình Nguyên Hiền cũng hậm hực, được Khánh Phúc đỡ lên. Trình Du Cẩn nhịn đau thỉnh tội với các trưởng bối, kiên quyết từ chối ý tốt của trưởng bối, một mình mang theo nha hoàn đi bôi thuốc.

Bên trong giường bích sa, Trình Du Cẩn là cô nương chưa lấy chồng, chuyện danh dự tuyệt không thể qua loa, Đỗ Nhược đóng kín cửa lại. Liên Kiều nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Trình Du Cẩn lên, "A" một tiếng, lại nhanh tay bịt miệng:"Cô nương, trên tay người không bị thương. . ."

Đỗ Nhược nghe thấy vội vàng chạy tới, dưới ánh nến nhìn cánh tay Trình Du Cẩn tựa như đồ sứ, trắng nõn không tì vết, mảy may không hao tổn gì. Đỗ Nhược thở dài ra một hơi:"Không sao là được rồi, nô tỳ còn tưởng rằng cô nương thật sự. . ."

Trình Du Cẩn ý bảo các nàng đừng nói nữa, đôi mắt nhìn nhanh ra phía ngoài, nói:"Cứ bôi thuốc lên, lấy vải quấn mấy lớp vào cánh tay ta. Sau khi rời khỏi đây, coi như cái gì cũng không nhìn thấy, biết chưa?"

"Nô tỳ hiểu rõ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.