Tham Kiến Cửu Thúc

Chương 31



Edit: Cỏ

Trình Du Cẩn cẩn thận đếm lại hai lần. Bởi vì lúc ấy chỉ là lướt qua một chút, nàng sợ bản thân nhớ không chuẩn, còn cố ý động thủ ước lượng một hồi, rốt cuộc xác định số lượng kim thỏi cũng không thiếu, chỉ trừ bỏ nhiều hơn một tờ khế đất.

Trình Du Cẩn hiếm khi sinh ra chút cảm giác hổ thẹn lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, nếu để Trình Nguyên Cảnh biết được suy nghĩ vừa rồi của nàng, chỉ sợ sẽ tức đến mức đến cướp luôn ngân phiếu và khế đất về.

Trình Du Cẩn vô cùng biết điều mà làm bộ cái gì cũng chưa xảy ra, bắt đầu quan sát khế đất.

Trình Du Cẩn nhìn khế đất từ đầu tới đuôi một lần, nội tâm cảm thán, mấy năm nay Trình lão hầu gia thừa dịp Thái Tử ở đây, quả nhiên gom được không ít tiền. Hôm nay Trình lão hầu gia mới khoe ra một lần, đã có gần 16 khoảnh ruộng đất, 7 cửa hàng, 1 phần bất động sản, 6200 hiện bạc, 4 cái rương kim khí, cùng với một hộp đầy kim thỏi. Đây vẫn chỉ là lúc Thái Tử không thể xuất hiện với thân phận thật sự, Trình lão hầu gia mượn một đoạn đường đi nhờ xe mà thôi. Mấy năm nay, một mình Trình lão hầu gia đã tích góp được nhiều tiền tài như vậy, vậy trên danh nghĩa của Trình Nguyên Cảnh, rốt cuộc có bao nhiêu tài sản?

Trình Du Cẩn cũng không có cách nào tưởng tượng.

Trình Du Cẩn đặt khế đất sang một bên, chọn nơi có ánh sáng đèn, cầm lấy sổ sách lấy về từ chỗ Trình lão hầu gia, nghiêm túc đọc. Không ngờ vừa nhìn thấy, liền ngoài dự kiến của Trình Du Cẩn.

Trình lão hầu gia cho nàng tổng cộng 3 cửa hàng, 2 cái ở trung tâm tây phường, 1 cái ở phường tuyên bắc, trừ những thứ đó ra còn có một khoảnh đất nhỏ. Bởi vì lão hầu gia cho Trình Du Mặc một hộp trang sức, một ngàn lượng hiện bạc, Trình Du Cẩn vốn đoán rằng giá trị tiền mặt của cửa hàng ông cho nàng cũng không sai biệt lắm 2000 lượng, không ngờ trên thực tế tình huống lại khác rất nhiều so với tưởng tượng của nàng.

Trung tâm tây phường là một nơi phồn hoa, cách đó không xa chính là nha thự lục bộ triều đình, mà hai cửa hàng này đều ở ngoài đường, một cái là cửa hàng vải, một cái là cửa hàng trang sức, làm ăn đều không tồi, mỗi năm thu được khoảng 2000 lượng. Cửa hàng ngọc kia ở phường tuyên bắc là xưởng quang ngọc dính quan doanh, việc làm ăn cũng có chút mưu cầu lợi nhuận.

Điều này còn có lợi hơn nhiều so với mấy cái vật chết kia của Trình Du Mặc, trang sức vàng bạc đúng là rất đẹp, nhưng khó tránh khỏi phải vẫn phải quy ra tiền. Mà ngân phiếu lại càng không cần nói, một ngàn lượng đặt ở trong hộp cũng không thể nào tăng lên, ngược lại sẽ theo thời gian trôi qua mà dần dần bị giảm giá trị, trừ phi cho vay nặng lãi, nếu không tổng giá trị của số tiền này vẫn sẽ luôn tụt xuống.

Còn một điều vô cùng quan trọng nữa, đó chính là 3 cửa hàng này đều nằm ở kinh thành, ngay cả cái tiểu thôn trang kia cũng ở vùng ngoại thành. Hai người Trình Nguyên Hiền và Trình Nguyên Hàn có được 2 cửa hàng, nhưng đều nằm ở Dương Châu xa tít.

Trình Du Cẩn khép sổ sách lại, sinh ra một loại cảm giác suиɠ sướиɠ một đêm lên hương. Một cái gia tộc đại khái thu vào 4 phần: bổng lộc, ruộng đất, kinh tế và lỗ vốn, địa vị của phủ Nghi Xuân hầu hiện giờ không cần phải dựa vào người khác để tồn tại nữa; bổng lộc của Trình Nguyên Hiền và Trình Nguyên Hàn cũng coi như là bị xem nhẹ; ruộng đất tuy rằng ổn thỏa, nhưng mỗi năm sản xuất nhiều như vậy, duy trì còn có thể, chứ muốn nhanh chóng đẻ ra tiền thì không được. Kinh tế lại thập phần mạo hiểm, đương nhiên số tiền gốc bỏ ra cũng rất lớn, trong đó vị trí 2 cái cửa hàng ở tây phường khá tốt cho lợi nhuận, cơ hồ là nghề nghiệp kiếm tiền chủ yếu của Trình lão hầu gia.

Trình Du Cẩn đoán rằng, chỉ sợ tất cả vũ khí kiếm tiền của Trình lão hầu gia, đều nằm ở trong tay nàng. Càng đừng nói sắp đến lúc ra đi, nàng chó ngáp phải ruồi, được thưởng cho một hộp kim thỏi bảo mệnh của Trình lão hầu gia.

Những năm gần đây quận chúa Khánh Phúc vì thể diện, mà đặt mua cho nàng rất nhiều trang sức, quần áo của Trình Du Cẩn cũng là mỗi năm thay một lần, nhưng cơ bản cũng không phải loại tốt nhất. Nhìn bên ngoài Trình Du Cẩn đúng là có vẻ như rất tôn quý, trên thực tế lại như người uống nước ấm lạnh chỉ có bản thân mới biết. Trong tay nàng không thể tự kiếm ra tiền, nàng cũng không thể bán trang sức quận chúa Khánh Phúc cho để lấy tiền mặt, sống trong một thời đại mà ở đâu cũng cần tiền, khiến cho Trình Du Cẩn như trứng chọi đá, thường xuyên phải tính toán xem nên dùng tiền vào đâu mới có lợi nhất.

Cho nên Trình Du Cẩn nằm mơ cũng mơ về của hồi môn của mình, nhân thủ và sản nghiệp. Lợi dụng đại phòng, nhị phòng Trình gia mỗi ngày đều cãi nhau, rốt cuộc Trình lão hầu gia bị phiền không chịu nổi, đưa ra quyết định chia sản nghiệp, Trình Du Cẩn nhờ quận chúa Khánh Phúc và Trình Nguyên Hiền tạo cảm giác tồn tại ở trước mặt Trình lão hầu gia, cũng thuận lợi chiếm được một phần về mình. Trình Du Cẩn đại khái bày ra sản nghiệp mình có trong tay, phát hiện nàng có một phần ruộng đất, 3 cái cửa hàng, hơn nữa còn có hiện bạc, 10 khoảnh ruộng đất Thái Tử điện hạ chướng mắt, vài món trang sức dư lại, và thứ quý nhất, một hộp vàng. Gần một đêm, tài sản của nàng liền vượt quá vạn lượng, phất lên nhanh chóng.

Chuyện kinh hỉ này cơ hồ cũng có thể gọi là xui xẻo, Khánh Phúc được quý trọng bởi vì là quận chúa, mang theo của hồi môn giá trên trời, hơn nữa nhiều năm chủ trì nội trợ hầu phủ như vậy cũng là để mưu lợi cho chính mình, tiền tài cũng không vượt quá một vạn lượng. Trình Du Cẩn biết chắc, nếu bị những người khác biết được hôm nay nàng đã chiếm được nhiều đồ vật như vậy, xui xẻo của nàng rất nhanh sẽ bắt đầu.

Đáng tiếc, bọn họ sẽ không thể biết được. Trình Du Cẩn một lần nữa phân chia lại đồ vật, hộp kim thỏi này vô luận như thế nào cũng không thể để người khác nhìn thấy, kết hợp với tờ khế đất Trình Nguyên Cảnh đưa cho nàng, cùng nhau tạo thành đường lui cuối cùng của Trình Du Cẩn, ngày thường tuyệt đối không thể khoe ra ngoài. Chuyện Trình lão hầu gia cho nàng cửa hàng là nói trước mặt mọi người, cũng không có cách dấu diếm, còn về sử dụng như thế nào, Trình Du Cẩn nàng tự có cách mưu hoa. Đến nỗi một rương chứa kia của Trình lão hầu gia, Trình Du Cẩn ngược lại cũng không để ý lắm, bất quá chỉ là vật liệu thừa mà thôi, lấy thứ người ta dư lại cũng không sao.

Trình Du Cẩn cẩn thận thẩm tra lại mức khế đất, ngân phiếu dưới ánh đèn, sau đó cất giấu kỹ càng. Tiền bạc quả nhiên làm người ta vui sướng, bây giờ tâm tình của Trình Du Cẩn cực kỳ suиɠ sướиɠ. Mặc dù nàng biết, cửa hàng tiền tài này đó đã được bảo vệ ở trong lòng bàn tay nàng, nhưng cũng vẫn như cũ là một tràng trận đánh ác liệt, đương nhiên điều đó cũng không thể làm ảnh hưởng đến tâm trạng tốt đẹp của nàng.

Đêm nay, đều là một đêm không ngủ đối với tất cả mọi người, quận chúa Khánh Phúc thức suốt đêm kiểm tra sổ sách, sau khi đối chiếu xong, bà có chút không thể tin tưởng nổi. Ngược lại không phải nói tài sản của Trình lão hầu gia không phong phú, nhưng mà so với tưởng tượng của bọn họ, còn thua kém rất nhiều.

Bọn họ cho rằng, Trình lão hầu gia ít nhất cũng phải có đến mấy vạn lượng tài sản riêng, nhưng mà bây giờ phân chia đến trong tay mỗi người bọn họ,nhiều lắm chỉ được 6000 lượng thôi. Ma ma của hồi môn bưng ly trà gừng nóng tiến vào, thấy trong buồng đèn vẫn sáng, Khánh Phúc ngồi dưới đèn cau chặt mày, không khỏi đau lòng:"Phu nhân, đêm đã khuya, ngài mau nghỉ một chút đi. Những sổ sách đó ngài đã nhìn cả đêm rồi, cẩn thận mỏi mắt."

Quận chúa Khánh Phúc mệt mỏi xoa xoa mi, bà nhận lấy trà nóng ma ma của hồi môn bưng tới, nhấc chung trà lên, thong thả mà thổi khí nóng. Ma ma của hồi môn đặt một cái gối dựa ở sau lưng quận chúa Khánh Phúc, bản thân đứng ở đằng sau giường, quen thuộc mà bóp bả vai cho Khánh Phúc.

Quận chúa Khánh Phúc cũng thực sự mệt mỏi, bà dựa vào thành giường phía sau, oán giận nói:"Chữ trên sổ sách vừa nhỏ lại dày di dày dít vào nhau, nhìn cả đêm, đôi mắt đều hoa hết lên."

Ma ma của hồi môn khuyên:"Quận chúa, ngài cũng đừng tự hành hạ bản thân nữa. Tuy ngài là chủ mẫu của hầu phủ, nhưng mà bây giờ đại phòng nhị phòng còn chưa chia nhà, ngài lại thay hầu phủ tiết kiệm tiền, tính toán cho mọi người. Chưa nói đến việc bản thân mệt nhọc, nhỡ có sai lầm gì đó chẳng phải sẽ bị nhị phòng soi mói sao, hà tất phải làm vậy?"

"Sau ta lại không hiểu đạo lý này." Khánh Phúc nói:"Đúng là không phải chủ nhà thì không biết củi gạo quý như thế nào, hồi ta ở nhà mẹ đẻ còn chưa hiểu chuyện, không cảm thấy quản việc nhà có bao nhiêu phức tạp, sau khi tới phủ Nghi Xuân hầu rồi mới hiểu được vạn sự gian nan. Đặc biệt ta còn phải quản một tòa nhà lớn như vậy, mẹ chồng của ta nhìn thì có vẻ rộng lượng, thật ra bà ấy tuyệt đối sẽ không chịu bỏ quyền lực xuống, chuyện lớn trong nhà đều phải được bà ấy gật đầu, nhưng mà mấy thứ vụn vặt như củi gạo mắm muối, lại để cho ta nhọc lòng. Ta muốn cãi cọ với nha hoàn bà tử phía dưới, muốn cho lão phu nhân vừa lòng, nếu không sẽ bị nhị phòng bắt được thóp. Thân phận phu nhân này của ta nhìn thì có vẻ uy phong, kỳ thật lông gà đầy đất, nếu không phải vì Bảo Nhi, ta cũng không thèm nhận trách nhiệm nội trợ đâu."

Ma ma của hồi môn nghe thấy liền im lặng. Lời nói này của quận chúa Khánh Phúc có đúng cũng có sai, bà là phu nhân đương gia, cả ngày đều oán giận quản nhà khó, tốn công vô ích, nhưng mà không có hiện bạc miễn phí giống như dòng nước của hầu phủ, sao bà có thể tích góp được mấy ngàn lượng bạc, cơ hồ không cần dùng đến của hồi môn của mình như vậy. Những cái khác không nói, chỉ riêng quần áo vải vóc quý giá, cũng chính là Khánh Phúc mua ở tiệm vải của mình. Chủ cửa hàng là bà, người mua cũng là bà, bà muốn định giá như thế nào liền định như vậy, muốn mua nhiều thì mua nhiều, ít thì mua ít. Bao nhiêu năm trôi qua, Khánh Phúc đã chuyển ít nhiều tiền tài của hầu phủ vào trong tay mình, chỉ sợ không tính nổi.

Bây giờ, quận chúa Khánh Phúc luôn mồm oán giận tốn công vô ích, nhưng mà nếu bảo bà nhường lại quyền lực quản nhà, có khi bà còn cắn mãi không nhả ra ấy chứ.

Đương nhiên ma ma của hồi môn không ngu ngốc đến mức nói ra những lời đó, mà vẫn như cũ hùa theo quận chúa Khánh Phúc:"Phu nhân nói phải, ngài đã hy sinh quá nhiều vì hầu phủ rồi."

Khánh Phúc kể xấu mẹ chồng và em dâu xong, trong lòng quả nhiên thoải mái hơn rất nhiều. Bà nhìn sổ sách trên bàn, vẫn không cam lòng, nhanh chóng lật từng trang một. Nhưng mà mặc kệ bà nghĩ như thế nào, mưu cầu lợi nhuận mỗi năm trên giấy, đều chỉ có từng đấy.

Khánh Phúc nhìn chằm chằm con số trên sổ sách, nhíu mày nói:"Lão hầu gia chỉ có bấy nhiêu của cải thôi sao? Ta cảm thấy không đến mức ấy chứ. Mấy năm nay ông ấy vừa mua ruộng đất vừa mua vàng bạc, tiền tiêu không thiếu. Huống chi ông ấy còn nuôi hai nhà, chỉ riêng một người Trình Nguyên Cảnh, 10 năm đọc sách đã mất ít nhiều ngân lượng rồi, càng đừng nói đến sau khi Trình Nguyên Cảnh nhận chức quan, lão hầu gia không biết tốn bao nhiêu tiền chuẩn bị cho hắn. Một lần ông ấy có thể lấy ra mấy ngàn lượng, nhưng mà tiền thu nhập mỗi năm, sao lại chưa tới 3000 lượng chứ?"

Ma ma của hồi môn nhắc nhở:"Phu nhân, còn có một nửa sản nghiệp của nhị phòng nữa mà."

"Ta biết, nhưng mà tính cả của nhị phòng cũng không đến 3000 lượng, ta mới cảm thấy kỳ quái." Khánh Phúc khép sổ sách lại, nhíu mày nói:"Ma ma, ngươi nói thử xem, có phải lão hầu gia có công cụ kiếm tiền khác, nhưng lại lén đưa cho người khác rồi không?"

Nếu Trình Du Cẩn ở đây, nhất định sẽ đáp một câu "Không sai". Thu nhập nhiều nhất của Trình lão hầu gia chính là mấy cửa hiệu mặt tiền kia, cùng với hiện bạc tích góp nhiều năm qua, bây giờ đều đã ở trên danh nghĩa của nàng. Bạc để lâu cũng sẽ không nhiều lên được, sau khi Trình lão hầu gia có lợi nhuận, liền đơn giản là đặt mua ruộng đất, hoặc là chuyển hết thành vàng để giữ nguyên giá trị. Trời xui đất khiến, vàng lại bị Trình Du Cẩn bắt được, mà ruộng đất Trình lão hầu gia đặt mua ở Kim Lăng, cũng rơi vào trong tay Trình Du Cẩn. Hiện bạc đều đã được đổi sang những hình thức khác, bây giờ Khánh Phúc xem sổ sách, đương nhiên là thấy thiếu rồi.

Kỳ thật ma ma của hồi môn cảm thấy mỗi năm thu được 3000 lượng bạc cũng không phải là ít. Phải biết rằng, mọi hoạt động ăn, mặc, ở, đi lại của Khánh Phúc đều là lấy tiền từ hầu phủ, mỗi tháng còn có tiền bạc tiêu hàng tháng, cuối năm lại chờ ruộng đất trên danh nghĩa hầu phủ chuyển tới tiền lãi, Khánh Phúc còn có thể đi theo chia hoa hồng. Cứ như vậy, tiền tài chỉ có vào mà không ra, vô luận sản nghiệp bên ngoài ít hay nhiều đều vào túi tiền riêng của bà, hiện tại đại phòng còn có được 2 cửa hiệu mặt tiền của Trình lão hầu gia, 1 mảnh ruộng đất, mỗi năm còn có hơn 2000 ngàn lượng, đúng là không ít.

Huống chi, đây chỉ là của cải hưởng ké mà thôi, Trình lão hầu gia là chia cho 2 người con trai của mình mà. Bây giờ Khánh Phúc không hài lòng, đơn giản là lòng tham không đáy, muốn nhiều hơn thôi.

Đề cập đến tiền tài, ma ma của hồi môn từ chối cho ý kiến, bà thử nói:"Lão nô nghe không hiểu, nếu phu nhân cảm thấy có vấn đề, không bằng ngài nói một câu với đại gia xem? Cả ngày đại gia ở bên ngoài hành tẩu, kiến thức rộng rãi, chắc chắn hiểu rõ môn đạo này."

Nhắc tới Trình Nguyên Hiền, Khánh Phúc lạnh lùng cười một tiếng, dùng sức đập xuống bàn:"Ông ta? Bây giờ không biết ông ta lại chết ở đâu rồi. Nếu không phải mấy năm nay ta không thể không cung cấp tiền trợ cấp cho ông ta, không biết ta đã để dành được bao nhiêu tài sản cho Bảo Nhi rồi. Ông ta thì ngược lại, phủi tay mặc kệ vạn sự trong quầy, chỉ biết rước nữ nhân về nhà bao nuôi, gặp một người nuôi một người, hoàn toàn không quan tâm đến việc nuôi nhiều người trong nhà như vậy sẽ tốn phí bao nhiêu tiền của. Ông ta vô cùng hào phóng với mấy mỹ cơ của ông ta, những con yêu tinh đó chỉ cần mở miệng một câu, quần áo trang sức liền tùy theo bọn nó. Sao ông ta không nghĩ thử xem, tiền của ông ta, từ đâu mà tới!"

Quận chúa Khánh Phúc nói đến đây liền tức giận đến mức đau gan, ma ma của hồi môn vội vàng điều hòa nhịp thở cho Khánh Phúc:"Phu nhân chớ tức giận, đại gia có thể có ngày hôm nay, còn không phải đều dựa vào ngài nghĩ cách gom tiền sao? Nói ra thì mọi người ai mà không khen phu nhân có tài, ai mà không hâm mộ đại gia cưới được vị Bồ Tát vàng như ngài?"

Nghe được 3 chữ "Bồ Tát vàng", hỏa khí của Khánh Phúc chậm rãi giáng xuống. Bà cũng cực kỳ tự hào với thủ đoạn của bản thân, Khánh Phúc không phải không có đắc ý mà nói:"Ai bảo số ta khổ, vớ phải một người tiêu tiền không chớp mắt như vậy. Lấy chồng theo chồng, gả chó theo chó, hôn phu không biết cố gắng, ta chỉ có thể thay chồng cố gắng ở sau lưng. Ta làm hết thảy những chuyện này, còn không phải là vì Bảo Nhi."

"Phu nhân nói phải, thân thể tam thiếu gia khỏe mạnh, hoạt bát thích chạy nhảy, sau này sẽ đến lúc ngài được hưởng phúc của con cháu."

Ma ma của hồi môn mở to mắt, chỉ lo sợ Trình Ân Bảo đấu đá lung tung miêu tả thành thân thể khỏe mạnh, ngang ngược bá đạo thành hoạt bát thích chạy nhảy. Khánh Phúc hoàn toàn không cảm thấy con trai của mình có vấn đề gì, bà cười một lúc, thở dài:"Chỉ tiếc ta không thể sinh cho Bảo Nhi mấy người huynh đệ, chỉ có một mình nó, sau này không có ai để nâng đỡ lẫn nhau."

Ma ma của hồi môn nhắc nhở:"Phu nhân, tam thiếu gia còn có một người tỷ tỷ là Đại cô nương mà."

"Nó?" Quận chúa Khánh Phúc khinh thường mà hừ một tiếng:"Không phải chui ra từ cùng một bụng mẹ, tất có dị tâm, nói không chừng người ta thấy mẹ ruột khóc lóc, còn đến hiếu kính cha mẹ ruột ấy chứ. Nếu ta đối xử với nó quá tốt, khó bảo toàn sẽ không nuôi ra một kẻ lấy oán báo ơn, có khi đến cuối cùng còn bị cắn ngược lại một cái."

"Phu nhân, Đại cô nương chắc không đến mức đấy đâu?" Ma ma của hồi môn chần chờ.

"Bây giờ không có, ai biết sau này có không?" Khánh Phúc thề thốt nói. Ma ma của hồi môn nghe thấy cũng không dám nói gì, quận chúa Khánh Phúc ôm loại suy nghĩ này trong người, ai có thể ngăn cản được? Trong lòng ma ma của hồi môn có chút đáng tiếc, kỳ thật bà muốn nói, Đại cô nương còn có hy vọng hơn so với tam thiếu gia nhiều. Trình Du Cẩn đã trưởng thành rồi, bộ dáng nhác nhác mẹ ruột, trò giỏi hơn thầy, lại vì được nuôi lớn bên người Khánh Phúc, thủ đoạn quản gia và thủ đoạn kiếm tiền chỉ hơn chứ không kém. Có thể nói Trình Du Cẩn hội tụ đủ ưu điểm của cả mẹ đẻ và mẹ nuôi, mà lại không yếu ớt như Nguyễn thị, cũng không thịnh khí lăng nhân(*) như Khánh Phúc, ngược lại lại đoan trang an tĩnh, tiến lui có chừng mực, sẽ không bị người ta coi khinh, cũng không đến mức đắc tội với ai giống như Khánh Phúc.

(*) Chỉ nét mặt giận dữ khiến ai nhìn thấy cũng khiếp vía.

Nhìn lại đứa con trai ruột thịt của quận chúa Khánh Phúc mà xem, tuổi còn nhỏ mà đã được nuông chiều đến vô pháp vô thiên, không trên không dưới, quả thực chính là tổ hợp tính cách của quận chúa Khánh Phúc và Trình Nguyên Hiền. Ma ma của hồi môn thân là người nhà mẹ đẻ, còn thấy không thể thích nổi Trình Ân Bảo, càng đừng nói đến người ngoài.

Một người được mọi người tán dương, đúng là phôi ngọc tái thế, một người còn nhỏ tuổi đã nhìn ra manh mối tác oai tác quái, người nào có hy vọng hơn, cơ hồ ai cũng có thể nhìn ra. Nhưng mà những lời này ma ma của hồi môn không thể nói ra, đành phải cười với quận chúa Khánh Phúc:"Phu nhân nói phải."

Đêm đã khuya, Khánh Phúc nhìn sổ sách suốt một đêm, biết cho dù bản thân có nhìn sổ sách chăm chú như thế nào cũng không thể thay đổi được gì, chỉ có thể tiếc nuối mà đứng lên, thong thả cử động vòng eo đã cứng đờ của mình:"Tra xét một đêm, mệt chết ta rồi. Đáng tiếc mệt sống mệt chết, vẫn là may áo cưới cho người khác(*)."

(*) Chịu khổ thay cho người khác.

Ma ma của hồi môn hầu hạ quận chúa Khánh Phúc thay quần áo, hỏi:"Phu nhân, nếu ngài cảm thấy số lượng không đúng, chi bằng ngày mai hỏi Đại cô nương một câu? Có lẽ chỗ Đại cô nương được phân chia nhiều hơn."

Quận chúa Khánh Phúc cười nhạo một tiếng:"Sao có thể, nó chỉ là một đứa cháu gái sau này sẽ bị gả ra ngoài, có thể có được bao nhiêu đồ vật? Chẳng qua là lão hầu gia thấy mấy đứa nó đến tuổi xuất giá, nếu cho mỗi Bảo Nhi thì không coi mặt mũi của chúng nó ra gì rồi, mới ban phước một tí cho có lệ mà thôi. Trình Du Cẩn còn bị từ hôn nữa, về sau còn kém hơn so với Trình Du Mặc, Trình Du Mặc tốt xấu gì cũng có 1000 lượng ở đáy hòm, còn Trình Du Cẩn, chỉ sợ còn chưa tới 1000 lượng."

Quận chúa Khánh Phúc cũng không biết 3 cửa hàng Trình lão hầu gia cho Trình Du Cẩn ở chỗ nào, nhưng mà bà nghĩ đến lợi nhuận mỗi năm của cửa hàng ở Dương Châu không vượt quá 1000 lượng, Trình lão hầu gia cho cháu gái cửa hàng, chẳng lẽ còn tốt hơn của đứa con trai Trình Nguyên Hiền này? Đương nhiên bà cứ như vậy mà cho rằng mấy cửa hàng kia bất quá chỉ là mấy thứ vớ vẩn mà thôi, Trình lão hầu gia sợ bên nặng bên nhẹ khó coi, cho nên mới miễn cưỡng dùng mấy cái thùng rỗng tống cổ người ta đi lấy chồng.

Ma ma của hồi môn cũng cảm thấy có lý, dù sao Trình Du Cẩn cũng chỉ là cháu gái, nhận được 1000 lượng cũng là do trưởng bối từ ái, Trình lão hầu gia tiền tài đầu to, đương nhiên sẽ để lại cho cháu đích tôn. Các bà căn bản không nghĩ tiếp đến phương diện này nữa, mà một mực hoài nghi nhị phòng, nghi ngờ có phải nhị phòng sau lưng thổi gió hay không, lừa đi sản nghiệp đầu to rồi.

Giờ phút này trong viện nhị phòng, Nguyễn thị cũng có chung suy nghĩ này. Bà không giống quận chúa Khánh Phúc tra xét sổ sách cẩn thận, nhưng mà tiền nhiều hay thiếu, bà có thể cảm nhận được.

Vợ chồng Nguyễn thị và Trình Nguyên Hàn ở trên giường nói nhỏ một đêm, càng nói càng cảm thấy đại phòng gian trá không biết xấu hổ, không biết đã trộm đi bao nhiêu tài sản. Kỳ thật số tiền Trình lão hầu gia chia xuống đối với nhị phòng đã là một số tiền khổng lồ rồi, nhưng mà không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều, bọn họ nghĩ đến việc vốn dĩ mình sẽ có nhiều hơn, liền tức giận bất bình, khó có thể bình ổn.

Đêm nay đã chú định là một đêm không ngủ, trước nửa đêm rất nhiều người đều ở dưới đèn xem sổ sách, từ Trình Du Cẩn đến Khánh Phúc rồi đến vợ chồng Nguyễn thị, đều như thế. Tới sau nửa đêm rồi, Trình Du Cẩn vừa mới chợp mắt được một lát, đột nhiên bị âm thanh ồn ào bên ngoài đánh thức.

Đỗ Nhược mặc quần áo, cuống quít gõ rào chắn bên ngoài giường Bạt Bộ:"Cô nương, mau tỉnh lại, lão hầu gia không được!"

Trình Du Cẩn đang buồn ngủ hoàn toàn thanh tỉnh, lập tức vén rèm ngồi dậy:"Chuyện khi nào?"

"Vừa mới thôi ạ, người ở tiền viện tới gõ

cửa báo tin, mấy phòng khác cũng đều sáng đèn hết rồi."

Sắc mặt Trình Du Cẩn tức khắc trầm xuống, nàng không cần nhiều lời nữa, lập tức rời giường thay quần áo. Chuyện nháo lớn như vậy đương nhiên không phải là nói giỡn, Trình Du Cẩn thay quần áo tươi sáng, mặc một thân váy mộc mạc, rồi vội vàng chạy tới viện Phục Lễ.

Giờ phút này ở viện Phục Lễ đứng đầy người, vừa nhìn đã biết mọi người nửa đêm bị đánh thức, nữ quyến đều không trang điểm, tóc chưa chải, Nguyễn thị rốt cuộc vẫn còn trẻ, giờ phút này nhìn còn ổn, nhưng mà quận chúa Khánh Phúc lại như già đi mấy chục tuổi.

Cũng may đến lúc này rồi không ai rảnh rỗi mà để ý chuyện này, Trình Du Cẩn đi theo sau quận chúa Khánh Phúc, đứng ở trên bậc hàn lộ nửa canh giờ, nhìn thấy gia phó vẻ mặt đưa đám đi ra từ trong buồng, vừa ra liền quỳ xuống đất khóc ròng với Trình lão phu nhân:"Lão phu nhân, lão hầu gia đi rồi!"

Đầy tớ trong viện phát ra một trận kinh hô, tức khắc tiếng khóc nổi lên ở bốn phía. Trình Du Cẩn cũng ngạc nhiên, không lâu trước nàng vừa mới tiếp nhận chìa khóa từ trong tay Trình lão hầu gia, chỉ chớp mắt một cái, đã trở thành hai người hai thế giới. Thế sự vô thường, sinh mệnh ngắn ngủi, Trình Du Cẩn cũng thở dài cúi đầu.

Vô luận là nàng có buồn đến mức chảy ra nước mắt không, nhưng mà bên ngoài nhất định phải có. Lúc Trình Du Cẩn cúi đầu xuống, vừa lúc nhìn thấy sắc mặt Trình Du Mặc tái nhợt, lo sợ không yên thất thố mà nắm ống tay áo của Nguyễn thị, thấp giọng nói câu gì đó.

Nguyễn thị vốn dĩ đang nức nở khóc, sau khi nghe Trình Du Mặc nói xong, sắc mặt cũng trở nên khó coi. Trình Du Cẩn tức khắc cảm thấy hứng thú, nàng bất động thanh sắc mà quan sát một hồi, chậm rãi suy nghĩ cẩn thận từ đầu đến cuối.

Trình lão mất rồi, con trai con dâu phải giữ đạo hiếu 3 năm, mà phận cháu cũng phải giữ đạo hiếu 1 năm. Trong lúc này không thể mặc quần áo tươi sáng, không thể tham gia yến tiệc, đương nhiên cũng không thể cưới gả. Hoắc Trường Uyên 21 tuổi rồi, Hoắc Tiết thị đã sớm vội vã đón dâu cho Hoắc Trường Uyên, bây giờ Trình Du Mặc còn phải giữ đạo hiếu một năm, vậy hôn sự của nàng và Hoắc Trường Uyên phải làm sao bây giờ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.