Tham Kiến Cửu Thúc

Chương 35: Trạng Nguyên



Edit: Cỏ

Trình Du Cẩn không ngờ Từ Chi Tiện lại hét lên như vậy, nàng có chút kinh ngạc.

Trình Du Cẩn vẫn luôn cảm thấy Từ Chi Tiện chính là một đứa trẻ, thích hay không thích đều biểu hiện ở trên mặt, hành động chỉ thuận theo sở thích của bản thân. Người như vậy đương nhiên không phải kiểu mẫu mà Trình Du Cẩn thích, nhưng mà trước hôn nhân, thích để làm gì, nàng chỉ cần có tiền tài cùng địa vị là đủ rồi.

Cho nên lúc đầu, đúng thật là Trình Du Cẩn từng cân nhắc qua Từ Chi Tiện. Hắn ôn nhu đa tình, thẳng thắn tự nhiên, sẽ khom lưng cúi đầu, Trình Du Cẩn có thể nhẹ nhàng mà từ từ tương thích với hắn. Nếu Trình Du Cẩn thật sự gả cho Từ Chi Tiện, nàng hoàn toàn có thể chắc chắn, sau này sẽ dễ dàng quản lý được Từ Chi Tiện, cuộc sống hôn nhân của nàng, cũng có thể thật sự thoải mái.

Nhưng mà sự thoải mái đấy lại là lấy tiền cảnh tương lai hy sinh đổi lấy. Trình Du Cẩn vẫn luôn cảm thấy Từ Chi Tiện thích Trình Du Mặc hơn, mấy nha hoàn chơi thân với hắn, cũng đều là kiểu ngây thơ đáng yêu, mà Trình Du Cẩn lại không như vậy.

Nàng chỉ cần đứng im một chỗ, liền tự động mang khí tràng của một người trưởng tỷ, không hợp tính cách với biểu huynh muội cùng tuổi. Cho nên từ trước đến giờ Trình Du Cẩn chưa từng nghĩ tới việc, Từ Chi Tiện sẽ thích mình.

Lấy góc độ của một nam tử, thích một nữ tử.

Bây giờ nghe Từ Chi Tiện nói vậy, nàng liền ngẩn người, sau đó lại nhẹ nhàng cười. Trình Du Cẩn vẫn không tin những lời này của Từ Chi Tiện là thật, nhưng mà hắn nguyện ý làm đến bước này, Trình Du Cẩn cũng rất vừa lòng.

Lá xanh hai bên rung động rì rào, từng cơn gió lần lượt thổi qua, phảng phất như ánh mặt trời cũng bị gió thổi làm cho chuyển động. Trình Du Cẩn mặc váy áo trắng thuần, đầu tiên là hai mắt hơi hơi mở to nhìn hắn, sau đó lại nhịn không được cười.

Từ Chi Tiện không khỏi có chút xuất thần. Từ trước đến nay Trình Du Cẩn cũng rất hay cười, nhưng mà nàng cười rất hoàn hảo, cân nhắc độ cong không hơn không kém, luôn có một cảm giác xa cách. Nhưng mà lần này, lại tựa như sơ tình sau cơn mưa, xuân về hoa nở, nụ cười phát ra từ chân chính nội tâm của nàng.

Hóa ra lúc nàng cười, đẹp như vậy.

Trình Du Cẩn mang theo ý cười nhẹ trên mặt, nói:"Nhị biểu ca, huynh nguyện ý nói điều này với muội, muội rất cảm động. Nhưng mà chuyện hôn nhân không phải chuyện bình thường, không giống như không thích một đồ vật, một con mèo, một con chó, nhịn một chút cũng không sao, nhưng mà hôn nhân lại không giống như vậy. Muội biết huynh nghe nói muội bị từ hôn, rất nhanh Nhị muội muội cũng sẽ thành thân với Tĩnh Dũng hầu, cô cô lo lắng muội không gả đi được, huynh mới thương tiếc muội, thương hại muội, cho nên mới muốn hy sinh hôn sự của mình để cưới muội."

"Muội rất cảm tạ lòng tốt này của huynh, nhưng mà không cần thiết phải làm như vậy. Huynh không nợ muội, cô cô cũng không nợ muội, không cần phải vì muội mà khiến bản thân phải chịu thiệt. Sau khi thành hôn còn phải ở bên nhau hơn phân nửa cuộc đời, muội biết huynh không thích một nữ tử có tính cách giống như muội, không thích chó mèo thì nhịn một chút thì có thể bỏ qua, nhưng mà sống với một người mà mình không thích 40,50 năm, sao có thể nhịn được?" Trình Du Cẩn nói xong liền thu lại nụ cười, hành lễ với Từ Chi Tiện, nói:"Tạ ý tốt của biểu ca, nhưng mà muội không cần. Những lời này liên quan đến danh dự của hai phủ, hy vọng về sau nhị biểu ca đừng nhắc lại nữa."

Sau khi Trình Du Cẩn nói xong liền đi về phía trước, ánh sáng và bóng tốt đan xen, màu xanh của lá cây cũng phản chiếu ở trên người nàng, rất nhanh liền không thấy bóng dáng đâu. Một mình Từ Chi Tiện đứng ở đằng sau, ngơ ngẩn mà nhìn theo hướng Trình Du Cẩn rời đi, thật lâu sau cũng không cử động.

Thật ra đây cũng không phải là hướng Trình Du Cẩn cần đi, nhưng mà Từ Chi Tiện đang ở phía sau, mà Trình Du Cẩn muốn tránh hắn, chỉ có thể đi theo hướng trước mặt, nàng muốn đi một vòng ngoại viện, sau đó di chuyển sang một con đường khác trở về hậu trạch.

Sau khi Trình Du Cẩn bước xuống hành lang, bất thình lình nhìn thấy một người đứng ở cửa viện. Biểu tình nàng dừng lại một chút, không thể tin được:"Lâm biên tu? Sao ngài lại ở đây?"

Lâm Thanh Viễn cũng rất xấu hổ, hắn có quan hệ tốt với Trình Nguyên Cảnh, Trình lão hầu gia qua đời đương nhiên hắn phải tới cửa cúng viếng. Mới vừa rồi hắn đứng ở đây chờ Trình Nguyên Cảnh, không ngờ lại vừa lúc nghe được một tiết mục như vậy của cặp biểu huynh biểu muội.

Tình huống trong Trình gia tựa hồ còn phức tạp hơn nhiều so với hắn tưởng tượng. Lâm Thanh Viễn vẫn luôn nhớ rõ đại tiểu thư Trình gia, nhưng mà hắn không ngờ, một nữ tử đa tài đa nghệ, thông minh xinh đẹp như vậy, cư nhiên sẽ vì hôn sự mà bối rối. Lâm Thanh Viễn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, càng cảm thấy xấu hổ hơn, hắn nhanh chóng giải thích:"Đại tiểu thư, nghe được những điều này ta thật sự xin lỗi. Nhưng mà không phải do ta cố ý đâu, từ sáng sớm ta đã đứng ở đây chờ. . ."

"Ta biết." Trình Du Cẩn cười cắt ngang:" Đương nhiên ta tin tưởng phẩm hạnh của Lâm trạng nguyên, ta không ngại."

Đương nhiên nàng không ngại, sao nàng có thể để ý được? Nàng còn ước gì bị Lâm Thanh Viễn nghe thấy, sau đó chiếm được cảm tình và đồng tình của hắn.

"Vậy là tốt rồi." Lâm Thanh Viễn cười cười, săn sóc mà không hỏi tiếp về việc tư của nữ nhi. Vừa rồi tuy hắn không nhìn thấy người, nhưng mà dựa vào thanh âm và câu từ đối thoại, cũng đại khái đoán được khai, thừa, chuyển, hợp(*). Đơn giản là Trình đại tiểu thư bị từ hôn, trong lúc nhất thời không tìm được người thích hợp, hôn sự liền bị trì hoãn. Nhưng mà trong gia tộc có nhiều trẻ con hơn, Trình Du Cẩn bị chậm trễ ở đây, đệ đệ muội muội cũng bị chặn. Nghe ý tứ vừa rồi, muội muội của Trình đại tiểu thư rất nhanh sẽ được gả chồng, mẫu thân đối phương bất mãn Trình Du Cẩn cản đường, người trong nhà thì sốt ruột, cô cô của đại tiểu thư liền muốn để cho con trai của mình cưới Trình Du Cẩn.

(*) Khai - Thừa - Chuyển - Hợp có nghĩa là câu đầu khởi nhập, câu hai chuyển tiếp câu đầu, câu ba chuyển từ đề mục để khởi phát ý mới và câu bốn là hội tụ của ba câu trên nhập lại cùng nhau. Đây là một trong những cấu trúc phổ biển của thơ Đường.

Lúc trước ở đây đã xảy ra chuyện gì Lâm Thanh Viễn cũng không thể hiểu hết, nhưng mà có thể đoán được, khi người lớn đưa ra quyết định cũng không hề nói trước với tiểu bối, làm sinh ra hiểu lầm. Lâm Thanh Viễn thân là nam nhân, hoàn toàn có thể nghe ra khi công tử trẻ tuổi kia nói muốn cưới Trình Du Cẩn là thật lòng, nhưng mà Trình Du Cẩn lại không tin, còn trái lại răn dạy đối phương một phen.

Tương Vương có ý, thần nữ vô tình(*), thần nữ còn không thèm tin tưởng tâm ý của đối phương, đúng là quá thảm. Lâm Thanh Viễn không khỏi cảm thấy đồng tình với biểu ca của Trình Du Cẩn, tuy rằng chưa từng gặp mặt, nhưng mà Lâm Thanh Viễn thật sự có thể tưởng tượng ra, khi bị một cô nương như Trình Du Cẩn cự tuyệt như vậy, trong lòng biểu ca sẽ có bao nhiêu buồn bực.

(*) Để nói về tình yêu đơn phương hoặc những tình yêu không thể đến với nhau điển hình là tình yêu tiên phàm là điều cấm kị, và tình yêu không được đền đáp trọn vẹn.

Lâm Thanh Viễn không cẩn thận đụng vào loại chuyện này, theo đạo lý phi lễ chớ coi phi lễ chớ nghe, hẳn là hắn không nên nhắc lại mới đúng. Nhưng mà Lâm Thanh Viễn thật sự rất tò mò, hắn cố gắng điều chỉnh nhịp thở, vẫn là không nhịn được hỏi:"Trình đại tiểu thư, ta có một vấn đề, không biết có nên hỏi không?"

Trình Du Cẩn vẫn duy trì nụ cười nhìn về phía Lâm Thanh Viễn. Nàng bất động thanh sắc mà đánh giá Lâm Thanh Viễn vài cái, càng nhìn càng thấy vừa lòng, từ gia thế, đến con người, đến tài năng.

Trình Du Cẩn nghĩ thầm, nàng đang lo không biết nên làm gì để ngẫu nhiên gặp được Lâm Thanh Viễn, kết quả lại vừa vặn chạm mặt ở đây, Trình Du Cẩn còn ước gì có thể nói nhiều với Lâm Thanh Viễn một lúc, sao có thể bỏ qua cơ hội tốt được? Trình Du Cẩn cười nói:"Lâm biên tu khách khí rồi. Ngài là trạng nguyên, nhân phẩm tài học đều là số 1, lời nói của ngài tất nhiên là có đạo lý. Nếu biên tu có nghi vấn gì, cứ việc nói thẳng."

Trình Du Cẩn nói xong, giống như vô tình mà nói:"Ngài và Cửu thúc của ta rất thân nhau, còn giúp đỡ ta không ít lần. Ta gọi ngài là Lâm biên tu thì nghe có vẻ xa lạ quá, không biết trạng nguyên còn có tên hiệu nào không?"

"Ồ, đương nhiên." Lâm Thanh Viễn nói:"Ta tên Thanh Viễn, khi cập quan trưởng bối lấy tự Trí Chi. Đại tiểu thư trực tiếp gọi tự của ta đi."

"Như vậy sao được." Trình Du Cẩn cười nói:"Ta nhỏ tuổi hơn ngài rất nhiều, trên người cũng không cùng phẩm cấp, sao có thể gọi thẳng tự của trạng nguyên được? Không bằng ta gọi ngài là Trí Chi ca ca?"

"Được đấy." Lâm Thanh Viễn không câu nệ tiểu tiết, cũng không để ý đến những việc này. Sau khi Trình Du Cẩn nghe được liền cong miệng nhẹ nhàng cười, độ cong bên môi càng sâu.

Để thay đổi thái độ của một nam tử, cần bắt đầu kéo gần cách xưng hô trước. Đầu tiên là Trí Chi ca ca, sau đó đổi thành Thanh Viễn ca ca, chờ lâu thêm chút nữa, là có thể trực tiếp gọi Thanh Viễn.

Trình Du Cẩn vô cùng vừa lòng với tiến độ này.

Kết quả của việc thay đổi cách xưng hô quả nhiên khác nhau, Lâm Thanh Viễn vốn chỉ cảm thấy tính tình Trình Du Cẩn thoải mái hào phóng mà gọi hắn là Lâm biên tu, chu toàn đến mức gần như là đang tiếp đãi khách, nhưng mà bây giờ đổi thành Trí Chi ca ca, lập tức liền trở nên thân cận hơn rất nhiều. Lâm Thanh Viễn bất tri bất giác cũng thả lỏng hơn, hỏi:"Đại tiểu thư, ta có một câu hỏi hơi đường đột, ngươi trẻ tuổi mạo mỹ, biết cầm kỳ thi họa, biết nữ hồng trù nghệ, còn có tài năng thêu hai mặt tinh diệu, sao phải lo lắng vì chuyện gả chồng? Còn. . ."

Còn rơi vào cảnh người nhà sốt ruột, đến nỗi muốn cho biểu huynh nhà cô cưới nàng, để giữ mặt mũi. Sao Trình Du Cẩn lại rơi vào nông nỗi này?

Trình Du Cẩn nghe được lời này liền rũ đôi mắt xuống, Lâm Thanh Viễn nhìn thấy vội vàng nói:"Ta chỉ là thuận miệng hỏi thôi, là ta đường đột rồi, đại tiểu thư không cần trả lời."

Trình Du Cẩn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lâm Thanh Viễn một cái, cúi đầu im lặng thở dài, một bộ dáng vốn không muốn nói, nhưng mà nhìn mặt mũi của Lâm Thanh Viễn liền không nhịn được giãi bày tâm sự:"Vốn dĩ những chuyện như thế này thì không nên nói cho người ngoài, nhưng mà trừ Trí Chi ca ca, ta cũng không biết có thể cầu chủ ý với ai. Trí Chi ca ca hẳn là đã biết ta bị từ hôn, hóa ra người Hoắc hầu gia thích chính là muội muội của ta, ta và Nhị muội là chị em sinh đôi, hắn nhận sai, mới cầu hôn với ta. Sau đó Hoắc hầu gia phát hiện không đúng, liền từ hôn với ta, đính hôn với Nhị muội của ta. Bọn họ hai bên đều có tình cảm rốt cuộc nên đôi, ta làm tỷ tỷ vốn nên chúc phúc cho bọn họ, nhưng mà. . .ta không làm được."

Lâm Thanh Viễn đại khái đã đoán được chuyện xảy ra sau đó, hắn thở dài:"Trình đại cô nương. . ."

"Hoắc hầu gia được như ý nguyện, thật đáng mừng, nhưng mà chuyện này vốn dĩ chỉ bất công với nữ tử, hỉ sự của hai người bọn họ, lại thành tai nạn của ta. Sau khi ta bị từ hôn, thanh danh bị tổn hại, rất nhiều người cố kỵ ta từng được định hôn ước với Hoắc gia, đều không muốn cầu hôn với ta, ngẫu nhiên có bà mối tới cửa, cũng là đỏ mắt nhìn trúng của hồi môn của ta. Mắt thấy Nhị muội sắp thành hôn, nếu ta còn chưa có ai, liền phải sống cả quãng đời còn lại trong hầu phủ. Ta cũng ước gì cả đời được ở lại Trình gia, hiếu thuận với cha mẹ, nhưng mà nếu cứ như vậy, danh dự của phủ Nghi Xuân hầu sẽ bị ta làm cho liên lụy. Bản thân ta bị như thế nào cũng không có gì quan trọng, nhưng mà không thể để liên lụy đến trưởng bối cha mẹ bị người ta nói 3 thành 4 được."

Lâm Thanh Viễn nghe xong cực kỳ xúc động, hắn không ngờ, Trình Du Cẩn lại phải đối mặt với một cục diện gian nan như vậy. Vốn dĩ hắn cảm thấy, một nữ tử như Trình Du Cẩn sẽ có rất nhiều nam tử theo đuổi, tất nhiên không cần lo lắng không gả được.

Lâm Thanh Viễn nhớ tới hình như bây giờ Trình Du Cẩn cũng chỉ ngang ngang với muội muội hắn, nếu muội muội của hắn gặp phải loại chuyện này, hắn sẽ có bao nhiêu tức giận chứ? Lâm Thanh Viễn không khỏi sinh ra một cỗ thương tiếc với Trình Du Cẩn:"Trình đại tiểu thư, ngươi yên tâm, ngươi thông minh xinh đẹp lại có năng lực, chốn về sau này cũng tuyệt đối sẽ không thua kém ai."

Lời này là thật lòng, Lâm Thanh Viễn là nam tử, hoàn toàn hiểu biết bản chất của nam nhân. Chỉ dựa vào vẻ ngoài của Trình Du Cẩn đã không có người buông tha rồi, mà đồng thời nàng lại thông minh có tài năng, đa tài đa nghệ, một thê tử hoàn mỹ như vậy, không nam nhân nào sẽ không động tâm.

Trình Du Cẩn đương nhiên biết một vừa hai phải, mục đích của nàng đã đạt được rồi, không cần phải tiếp tục khoe ra sự đáng thương nữa. Chỉ cần Lâm Thanh Viễn biết tình cảnh thê thảm của nàng, sau này lại thỉnh thoảng cường điệu thêm vài chuyện nữa, sớm hay muộn Lâm Thanh Viễn  sẽ bị nàng đả động, vội vàng quá ngược lại cũng không tốt. Đến nỗi Lâm Thanh Viễn cưới nàng là xuất phát từ thích, hay vẫn là thương hại, quan trọng sao?

Hoàn toàn không quan trọng.

Trình Du Cẩn cười cười, giả bộ kiên cường nói:"Ta nói chuyện này với Trí Chi ca ca để làm gì chứ, chúng ta nói gì đó vui vẻ hơn đi. Trí Chi ca ca muốn đi đâu bây giờ?"

Lâm Thanh Viễn mới nhớ tới mục đích mình đến đây, hắn nói:"Ta muốn đến viện của Cảnh Hành, ta để quên hai quyển sách ở chỗ của hắn."

Trình Du Cẩn nói:"Hóa ra là tới tìm Cửu thúc. Viện của Cửu thúc hơi khó tìm một chút, để ta dẫn đường cho Trí Chi ca ca."

Lâm Thanh Viễn đương nhiên khách nghe theo chủ, duỗi tay ý bảo Trình Du Cẩn đi trước:"Làm phiền đại tiểu thư."

Trình Du Cẩn ôn hòa mà cười cười, nội tâm nghĩ nàng nên làm thế nào để bất động thanh sắc dẫn Lâm Thanh Viễn đi một vòng quanh hầu phủ đây. Một cơ hội khó tìm như vậy, không thể bỏ qua.

Trình Du Cẩn chọn một con đường dài nhất, nàng sóng vai cùng Lâm Thanh Viễn đi xuyên qua hoa viên, vừa đi vừa nói chuyện với nhau. Lâm Thanh Viễn đi xuống hành lang gấp khúc, nghiêng người nói với Trình Du Cẩn:"Đa tạ đại tiểu thư dẫn đường, bằng không ta thật đúng là không biết nên đi từ đâu."

Trình Du Cẩn đang muốn nói một ít lời nói dối trá khách khí, vừa đi qua hành lang gấp khúc, thình lình gặp được một người. Đối phương đứng ở đây, khí định thần nhàn(*), không nhanh không chậm:"Không biết đi đến viện của ta như thế nào, sao không tới hỏi ta?"

(*) Dáng vẻ bình tĩnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.