Kế hoạch đi chơi ngày Lễ Tình Nhân của Hạ Đàn và Hàn Triệt được sắp xếp vào buổi chiều và tối, cho nên buổi sáng và buổi trưa, cả hai người đều không có việc gì để làm.
Hạ Đàn xem chương trình trên TV bấm tới bấm lui cũng chẳng có gì hay thế là đành cam chịu mà buông điều khiển xuống.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Triệt.
Hàn Triệt lười biếng dựa vào tay vịn của ghế sô pha, một chân gấp cong lại, còn một chân tùy ý duỗi thẳng, ngón tay như có như không gõ gõ lên đầu gối.
Bắt gặp Hạ Đàn đang nghiêng đầu qua nhìn mình, khóe môi khẽ gợi lên ý cười, “Không xem TV sao?”
Hạ Đàn bĩu môi, “Chẳng có gì hay cả.”
Hàn Triệt mỉm cười nhìn cô.
Hạ Đàn nhìn chằm chằm Hàn Triệt một hồi lâu, bỗng nhiên cô nhào lên sô pha, cả cơ thể đều nằm úp sấp lên người Hàn Triệt, hai tay ôm cổ anh nhìn anh nói: “Chúng ta nhất định phải ở trong nhà chờ sao?”
Hàn Triệt giơ một cánh tay ôm lấy eo cô, khẽ cười hỏi lại: “Thế em muốn đi đâu?”
“Em không biết.” Nếu cô biết thì đâu cần phải hỏi anh làm gì chứ.
Cô nâng tay lên, nhàm chán mà nắm lấy cằm anh đùa nghịch.
Hàn Triệt cười và kéo tay cô xuống đặt vào lòng bàn tay mình, “Đừng nghịch.”
Hạ Đàn từ trên người anh đứng dậy ngồi lên sô pha, quay đầu nhìn thoáng ra bên ngoài cửa sổ.
Không biết đã mấy giờ nhưng mặt trời bên ngoài đã sáng rực rỡ.
Ngay tức khắc ánh mắt Hạ Đàn sáng lên, kích động quay đầu lại nhìn Hàn Triệt nói: “Hàn tổng, trời sáng rồi!”
Hàn Triệt cười: “Ừm, sáng lâu rồi.”
Hạ Đàn mất hứng mà đá một cái vào chân anh, “Trời đã sáng mà anh còn nhốt em ở trong nhà nữa.”
Cô đứng dậy từ trên sô pha, cúi đầu tìm dép mang vào.
Hàn Triệt dở khóc dở cười, “Anh nhốt em trong nhà khi nào chứ, Hạ Đàn, em nói chuyện có lý lẽ chút đi.”
“Hạ Đàn không muốn nói lý lẽ.” Sau khi Hạ Đàn tìm được dép lê liền chạy lên trên lầu.
Hàn Triệt quay đầu lại hỏi, “Em đi đâu?”
Hạ Đàn nói: “Thay quần áo đó, ra ngoài phơi nắng.”
Ánh nắng mùa đông luôn có thể làm cho tâm trạng con người ta phấn khích vui vẻ, ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi giống như mùa xuân sắp về.
Hạ Đàn thích thú vui vẻ chạy về phòng thay quần áo.
Cô nhìn mặt trời ở bên ngoài, suy nghĩ sẽ mặc một chiếc áo lông màu hồng nhạt, bên trong là một chiếc áo len mỏng màu trắng.
Nhưng cô vẫn đang phân vân là nên mặc váy hay là mặc quần.
Do dự một hồi, cuối cùng chọn một chiếc váy lụa mỏng màu đen để mặc. Bên dưới vạt váy nhìn rất phá cách và rất đẹp. Dài đến đầu gối để lộ ra đôi chân xinh đẹp dài thẳng tắp.
Đương nhiên, cô sẽ mặc thêm quần mặc váy.
Lúc từ trong phòng bước ra, Hàn Triệt đã thay xong quần áo và đang đợi cô.
Bên trong anh mặc áo sơ mi trắng, tây trang màu đen, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo bành tô màu đen. Tư thế anh lười biếng đứng dựa lên lan can hành lang, nhàm chán đùa nghịch cái bật lửa trên tay.
Anh nhíu mày quan sát, lúc Hạ Đàn đi ra, đập vào mắt anh đầu tiên chính là chân cô.
Anh ngừng tay lại và nâng mắt lên, nhìn cô chằm chằm, “Muốn bị thấp khớp sao?”
Hạ Đàn ngẩn ra nhưng sau đó cũng kịp phản ứng lại, cô bĩu môi nói: “Em có mang quần mặc váy mà.”
“Đi thay quần đi.”
Hạ Đàn: “…….”
“Nhanh nào.” Hàn Triệt nhìn cô chằm chằm, giọng điệu không cho phép thương lượng.
“……..” Hạ Đàn chớp chớp mắt nhìn anh chăm chú, “Em mặc váy không đẹp sao?”
Hàn Triệt cười thành tiếng, “Sau này em đừng than đau chân đó.”
Đôi mắt Hạ Đàn tròn xoe, “Không đâu.”
“Thay đi.”
“………..”
Hàn Triệt nâng cằm lên, “Đi đổi đi, anh sẽ chờ em.”
Hạ Đàn mất hứng nhìn anh.
“Ngoan đi.”
Hàn Triệt vừa dỗ xong, Hạ Đàn mếu máo ngoan ngoãn trở vào phòng.
“Nhớ mặc thêm quần áo đó.” Hàn Triệt ở bên ngoài nhắc nhở.
Hạ Đàn lẩm bẩm, “Biết rồi mà.”
Cô quay trở lại phòng, lấy một chiếc quần jean màu đen từ trong vali ra, còn nghe lời Hàn Triệt mặc thêm một cái quần ở bên trong quần jean.
May là chân cô nhỏ cho nên dù là mặc hai cái quần nhìn vẫn còn mảnh khảnh.
Thay quần xong bước ra, Hàn Triệt nhìn cô cười cười, “Đẹp rồi.”
Hạ Đàn vẫn còn buồn bực chuyện thay váy lúc nãy, nghe thấy Hàn Triệt khen mình, đôi mắt sáng lên lập tức vui vẻ trở lại.
Cô chạy đến ôm lấy cánh tay Hàn Triệt, ngẩng đầu lên nhìn anh, “Chúng ta đi thôi.”
Hàn Triệt cúi mắt xuống nhìn cô chăm chú, cười như không cười nói: “Ừm.”
Lúc này đã hơn mười giờ rưỡi, ánh mặt trời bên ngoài cũng vừa đủ nắng, không khí rất ấm áp dễ chịu.
Hạ Đàn cực kỳ thích ánh nắng của mùa đông, thay giày chạy ra ngoài sân phơi nắng.
Mặc dù có nắng nhưng bên ngoài gió vẫn không nhỏ.
Hàn Triệt quay người lại đi đến trước bàn trà, cầm đôi găng tay của Hạ Đàn ở dưới bàn lên. Sau đó mới bước đến cửa thay giày đi ra ngoài.
Hạ Đàn đã phơi nắng trong sân được một lúc, nghe tiếng đóng cửa liền quay đầu lại, vui vẻ nói: “Chúng ta không cần lái xe đâu, đi dạo xung quanh vừa đi vừa phơi nắng là được rồi.”
“Được.” Hàn Triệt lên tiếng đáp rồi đi xuống bậc thềm, bước đến trước mặt cô kéo tay cô ra để mang bao tay vào giúp cô.
Tay vừa chạm vào cô, lạnh cóng.
“Tay lạnh như thế này mà còn dám mặc váy.” Anh trêu chọc cô.
Hạ Đàn bĩu môi, “Em có mang quần mặc váy mà.”
Hàn Triệt cười cười cũng không trả lời cô, giúp cô mang đôi bao tay vào tay cô.
Mang bao tay vào xong, Hạ Đàn thuận thế ôm lấy cánh tay Hàn Triệt, ngẩng đầu lên cười khanh khách với anh, “Chúng ta đi thôi.”
“Ừm.”
Hai người từ trong sân đi ra, không lái xe giống như tản bộ chậm rãi bước ra ngoài.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi lên người rất dễ chịu.
Nhà Hàn Triệt cách nội thành không tính là gần, cho nên có chút vắng vẻ.
Trên đường cũng không có được mấy người, rất yên tĩnh.
Mặc dù bên ngoài có nắng, nhưng thật ra gió thổi có hơi lớn, dọc đường Hạ Đàn đều ôm chặt lấy cánh tay Hàn Triệt, khi gió thổi qua cả đầu đều vùi vào cánh tay anh.
Hàn Triệt cúi mắt nhìn cô cười, “Biết sợ lạnh rồi sao?”
Anh nâng tay lên, giúp Hạ Đàn kéo cái nón đằng sau áo khoác đội lên đầu cô, “Có đỡ hơn chút nào không?”
Hạ Đàn ừ một tiếng, vẫn ôm chặt cánh tay anh như cũ, cả đầu dán lên tay anh.
Từ trong tiểu khu đi ra, đi bộ hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến một con đường buôn bán, rốt cuộc cũng có nhiều người hơn.
Người càng nhiều liền náo nhiệt hơn hẳn.
Vừa đúng lúc hôm nay là ngày Lễ Tình Nhân, trên đường cũng có rất nhiều cặp tình nhân đi dạo.
Ven đường còn có nhiều người xách theo từng giỏ nhỏ đang bán hoa hồng.
Có người mua cũng có người không mua.
Hạ Đàn và Hàn Triệt chuẩn bị tìm một chỗ để ăn cơm, vừa đi đến quảng trường, có một người phụ nữ trung niên bán hoa vẻ mặt tươi cười chạy đến, “Ôi, tiên sinh, hôm nay là Lễ Tình Nhân, Ngài mua cho bạn gái một bó đi.”
Hạ Đàn vô thức nhìn vào hoa hồng trong giỏ, đỏ rực kiều diễm, trên hoa còn có vài giọt nước, vô cùng tươi tắn.
Người phụ nữ đó vội nói với Hạ Đàn: “Tiểu thư, cô bảo bạn trai mua cho cô một bó hoa đi, Lễ Tình Nhân đó, ngày đặc biệt thế mà.”
Hạ Đàn ngẩng đầu mỉm cười khanh khách nhìn Hàn Triệt, “Bạn trai, mua cho em gái Tiểu Hạ của anh một bó nhé.”
Hàn Triệt cười cười, “Ừm, vậy em gái Tiểu Hạ muốn nhiều hay ít đây?”
Hạ Đàn tự tay rút một cành trong giỏ hoa: “Chỉ một là đủ rồi.”
Đó là một ý nghĩa.
Hàn Triệt chằm chằm nhìn liếc mắt một cái, rồi lấy bóp ra trả tiền.
Đây vẫn là lần đầu tiên Hạ Đàn được nhận hoa hồng, vui không kể xiết.
Thời điểm ăn cơm, vẫn tiếp ngắm nhìn hoa của mình rồi nói với Hàn Triệt: “Chờ khi về nhà, em muốn tìm một lọ hoa cắm vào.”
Hàn Triệt đang gắp rau cho cô, nghe thế thấy buồn cười: “Chỉ có một bông thôi mà, có gì đẹp đâu?”
Hạ Đàn cầm muỗng múc canh nói: “Đây là lần đầu tiên em được nhận hoa mà.”
Hàn Triệt nâng mắt nhìn cô một cái thấy khóe môi của cô cong cong lên, vừa cười vừa ăn cơm.
Hàn Triệt cười cười: “Ăn cơm thôi nào, đừng cười mãi thế.”
Tiếp tục múc thêm một muôi canh trứng phù dung vào chén cô.
Hạ Đàn vẫn còn cười, vui tươi hớn hở ăn xong bữa cơm trưa.
Cơm nước đã xong, Hạ Đàn và Hàn Triệt tản bộ đi về nhà vừa tiện thể tiêu thực.
Về nhà ngủ trưa một chút, tối nay sẽ lái xe đi vào nội thành xem phim sau đó lại dùng cơm tối.
Trên đường trở về, Hàn Triệt đi ở phía sau nói chuyện công việc trong điện thoại, còn Hạ Đàn thì ở phía trước, cúi đầu cầm điện thoại lên chụp hoa của mình.
Chụp cả buổi trời, góc nhìn không được đẹp lắm.
Cô mãi lo cúi đầu đi đường, không nhìn thấy trước mặt có một cái cây to, bất thình lình đầu bị đập phải. Hàn Triệt không kịp gọi nhắc chỉ đành trơ mắt nhìn cô bị cụng đầu.
“Trước mắt như vậy đã.” Anh lập tức cúp máy rồi vội bước qua.
Hạ Đàn đang xoa xoa cái trán.
Hàn Triệt bước đến nâng mặt cô lên, “Đụng trúng đâu rồi?”
Hạ Đàn lắc đầu, “Không sao ạ.”
Ngón tay Hàn Triệt thử sờ sờ lên trán cô một cái, cuối cùng phì cười khẽ gõ lên trán cô, “Phải nhìn đường chút chứ.”
Hạ Đàn bĩu môi, “Sao anh không dắt tay em đi hả?”
Hàn Triệt sửng sốt rồi nở nụ cười, “Còn muốn đổ thừa cho anh nữa?”
Hạ Đàn khẽ hừ một tiếng, đưa tay ra cho anh, “Nắm tay em gái Tiểu Hạ của anh đi.”
Hàn Triệt bị chọc cười, cầm tay cô, bất đắc dĩ lại cưng chiều nói: “Đi nào, trở về thôi.”
Hạ Đàn liếc nhìn anh một cái, khóe môi cong lên, tâm tình tốt hơn nhiều.
Về đến nhà, Hạ Đàn muốn tìm một cái lọ để cắm hoa của cô vào.
Cô tìm cả nửa ngày, cuối cùng tìm được một lọ hoa bằng gốm màu xanh biếc ở trong ngăn kéo.
Quay đầu lại hỏi Hàn Triệt, “Hàn Triệt, em có thể dùng nó để cắm hoa không?”
Hàn Triệt ngồi trên sô pha, đang lấy một điếu thuốc bỏ vào miệng, nghe thấy Hạ Đàn hỏi, nâng mắt lên nhìn về phía cô.
Anh nhìn hai giây rồi nói, “Ừm, có thể.”
Hạ Đàn cười rộ lên, cầm lọ hoa đi đến phòng bếp lấy nước.
Không lâu sau đó, Chu Tề có việc đến nhà Hàn Triệt, nhìn thấy bình gốm cổ được Hàn Triêt mua với giá cao ở cuộc đấu giá đã bị người nào đó chiếm dụng làm bình cắm hoa, kinh hãi đến xém chút nữa là tròng mắt bị rớt ra ngoài.
Anh hỏi Hàn Triệt, “Cậu cũng xài sang quá ha?”
Lấy một bình gốm cổ làm lọ cắm hoa? ? ?
Hàn Triệt thản nhiên trả lời với anh, “Hạ Đàn thích.”