Sau khi Hàn Triệt xuống lầu, Hạ Đàn tiếp tục nằm trên giường thêm một lát nữa. Cô ngơ ngẩn nhìn chằm chằm lên trần ngủ, không thể ngủ được, dứt khoát chui ra khỏi chăn xuống giường.
Hàn Triệt đang ở phòng bếp nấu chè hạt sen đường đỏ cho cô, vừa bước đến cửa bếp đã nghe mùi thơm.
Hạ Đàn bước đến, thò đầu nhìn vào trong nồi, cháo đường đỏ, bên trong bỏ thêm táo đỏ và kỷ tử, các mùi thơm ngọt ngào hòa vào nhau, bất chợt cô cảm thấy đói bụng.
"Ăn được chưa anh?"
"Nấu thêm chút nữa thôi."
Hạ Đàn thở dài, quay lại nhìn quầy bếp ở phía sau.
Trên quầy có một giỏ trái cây, quả nho đang được xả lạnh.
Hạ Đàn sợ bị anh chú ý ở bên này, nhưng lại không nhịn được mà giơ tay ra lấy một trái.
Còn chưa kịp bỏ vào miệng, đã bị Hàn Triệt lấy đi, "Lạnh lắm."
Anh thả trái nho xuổng, sau đó ôm ngang người Hạ Đàn lên, đi về phía phòng khách, "Sao không chịu mang dép hửm?"
Hai bàn chân Hạ Đàn trống không, vắt trên cánh tay Hàn Triệt.
Cô thích đi chân trần trên sàn nhà vào mùa hè, lành lạnh, rất dễ chịu.
Hàn Triệt ôm cô đi ra phòng khách, đặt lên sô pha, "Trên mặt đất lạnh, cẩn thận hàn khí làm đau bụng em đó."
Hạ Đàn bĩu môi, hai chân khoác lên đùi Hàn Triệt.
Hàn Triệt nắm chân cô, "Lát nữa anh có việc phải ra ngoài, em ở nhà nhé, không được ăn vụng đồ lạnh."
Hạ Đàn nhớ đến chuyện ngày hôm qua ăn nhiều nho lạnh, chột dạ, ngoan ngoãn gật đầu.
Hàn Triệt cười, sờ sờ đầu cô, "Ngoan."
Hàn Triệt nấu xong chè hạt sen đường đỏ, ban đầu dự tính sẽ cùng ăn sáng với cô, đến khi nhận được điện thoại, có chuyện gấp cần phải xử lý, anh nói với Hạ Đàn một tiếng rồi lên lầu thay đồ ra ngoài.
Hạ Đàn tiễn Hàn Triệt đến ngoài sân.
Nằm sấp trên cửa kính xe, hôn anh một cái rồi dặn dò: "Anh phải lái xe cẩn thận đó, phải chú ý an toàn nữa."
Hàn Triệt duỗi tay giữ đầu Hạ Đàn, nghiêng đầu ra hôn cô một lúc, sau đó mới thả ra, nói: "Vào nhà đi em, không được ăn đồ lạnh, uống thêm nước ấm nữa."
Hạ Đàn cười gật đầu, "Vâng ạ."
Hàn Triệt đi khỏi, Hạ Đàn vào nhà, ăn hết một chén lớn chè hạt sen đường đỏ mà Hàn Triệt nấu cho cô.
Cô ngẫm nghĩ, tối nay đi gặp ông nội Hàn Triệt, hẳn là phải mang theo chút quà cáp.
Hàn Triệt bận rộn đến gần bảy giờ tối mới về đón Hạ Đàn, cô đã thay quần áo sẵn chờ anh.
Thấy xe Hàn Triệt đang chạy đến từ phía xa, vội cầm túi xách, tắt đèn phòng khách, đi ra khỏi nhà rồi đóng cửa lại. chạy mấy bước đến trước xe.
Cô vòng qua đầu xe, kéo cửa ghế phụ, ngồi vào bên trong.
Hàn Triệt thấy Hạ Đàn ôm hai túi quà, sững sờ, "Đây là?"
Hạ Đàn nghiêm túc nói: "Quà đó, là quà tặng cho ông nội anh đó."
Hạ Đàn: "Chiều nay ạ." Cô có chút khẩn trương, cảm giác như lần đầu tiên gặp cha mẹ chồng, cẩn thận hỏi Hàn Triệt: "Thuốc bổ, được không anh?"
Hàn Triệt cười, "Đương nhiên được rồi."
Nghe được câu trả lời chắc chắn của Hàn Triệt, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Thực tế thì, ông nội của Hàn Triệt rất dễ ở chung hơn so với tưởng tượng của cô.
Là ông lão rất hòa ái, thái độ thân thiện.
"Lúc trước ông có nghe A Triệt nhắc đến con, quả nhiên là một cô gái xinh đẹp."
Hạ Đàn ngẩng đầu lên nhìn về phía Hàn Triệt đang ngồi ở sô pha đối diện, lập tức cong mắt lên.
Hạ Đàn và Hàn Triệt cùng ăn bữa tối với ông nội, rồi cùng trò chuyện với ông thêm một lúc lâu.
Trước khi đi, ông nội Hàn Triệt đưa cho cô một bao lì xì màu đỏ.
Hạ Đàn ngây ngốc.
Ông nội Hàn mỉm cười thân thiết, nói: "Là ông nội cho, nhận lấy."
Hạ Đàn ngồi yên tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì lúc này.
Hàn Triệt ngồi ở bên cạnh ông nội, giơ tay nhận lấy giúp cô, ngẩng đầu lên rồi khẽ gật đầu, "Tiểu Đàn, gọi ông nội đi em."
Hạ Đàn mới kịp phản ứng, vội vàng ngoan ngoãn gọi một tiếng, "Ông nội."
Ông nội Hàn cười, đáp lời.
Hạ Đàn và Hàn Triệt ở lại nhà ông chơi cho đến mười giờ tối.
Hàn Triệt đi lấy xe, Hạ Đàn chào tạm biệt ông.
Ông cụ Hàn gật đầu, dặn dò, "Con nhắc A Triệt lái xe chậm một chút."
Hạ Đàn gật đầu, "Vâng ạ, con sẽ nhắc ạ."
Ông cụ ngồi ở sô pha giữa phòng khách, vừa vặn có thể nhìn thấy được bóng đêm dày đặc ngoài sân.
Hàn Triệt lấy xe ra khỏi ga ra.
Sau một lúc lâu, Hạ Đàn nghe được tiếng ông nội gọi mình, "Tiểu Đàn."
Hạ Đàn nghe vậy, vội trả lời ông, "Ông nội."
Ông cụ chuyển tầm mắt qua, nhìn thẳng Hạ Đàn nói: "Con nhớ chăm sóc tốt cho A Triệt, đứa nhỏ đó mải mê làm việc quên ngày đêm, không tốt cho sức khỏe. Nó thích con, sẽ nghe lời con nói, nhớ phải chăm sóc nó tốt."
Hạ Đàn sửng sốt. Cô chăm chú nhìn ông nội, một lát sau, mới lấy lại tinh thần, gật đầu, "Con biết ạ, con sẽ chăm sóc anh thật tốt, Ngài yên tâm."
Buổi tối về nhà.
Hạ Đàn nằm trong lòng Hàn Triệt, "Lúc anh rời đi, anh biết ông nội nói với em gì không?"
Hạ Đàn ngước lên, nhìn thẳng vào mắt anh, cong khóe môi lên, "Ông nội nói, bảo em phải chăm sóc anh thật tốt."
Hàn Triệt sửng sốt. Trong mắt hơi có phần không tin được.
"Thật mà, ông cụ nói, anh luôn làm việc ngày đêm không nghỉ, sẽ không tốt cho sức khỏe."
Hàn Triệt nhìn Hạ Đàn, một lúc lâu không nói gì.
Hạ Đàn giơ tay lên ôm mặt anh, nghiêm túc nói: "Hàn Triệt, anh xem, ông nội vẫn còn rất yêu anh, đúng không anh?"
Hàn Triệt vẫn còn nhìn cô.
Qua thật lâu sau, mới nhẹ nhàng gật đầu.
Rốt cuộc Hạ Đàn mới nở nụ cười, ôm mặt Hàn Triệt, ngửa mặt lên hôn môi anh, "Cho nên sau này anh phải vui vẻ hơn nha."
Hàn Triệt không nhịn được cười, anh ôm Hạ Đàn siết chặt vào lòng mình, cúi đầu hôn lên trán cô, nhẹ giọng nói: "Hạ Đàn, mỗi một ngày ở bên em, đều rất hạnh phúc."
Hạ Đàn ngẩng đầu, cười toe toét làm lộ ra hàm răng trắng bóng, "Em cũng vậy đó."
Hàn Triệt cười thành tiếng, xoa xoa đầu cô, "Ngủ nào em gái tiểu Hạ."
Hàn Đàn vâng một tiếng, ôm Hàn Triệt, khóe môi cong lên rồi nhắm mắt lại.