Thẩm Ngữ

Chương 74: Chương 74:



Lần đầu tiên Diệp Lâm Lâm nhìn thấy em trai mình là hồi cô học năm hai đại học. Khi ấy, thằng bé mới hai tuổi, nó nấp sau chân của Diệp Lệ Thành, lén nhìn trộm cô.
 
Lúc đó cô cực kỳ ghét thằng em này, chính nó đã khiến cô trở thành đứa lạc loài trong chính ngôi nhà mình. Ông bà vây quanh nó, ngay cả ba cũng vô cùng yêu thương nó, Diệp Lâm Lâm chỉ muốn đẩy nó ngã từ trên cầu thang xuống, mặc nó chết. 
 
Một khi trong đầu đã gieo xuống hạt mầm xấu xa thì chẳng khác nào bị ma quỷ thao túng, Diệp Lâm Lâm lừa nó lên lầu chơi đồ chơi khủng long, sau đó cô đem đồ chơi ném xuống đầu cầu thang, nhân lúc nó đang mê mẩn đống đồ chơi đó thì đẩy nó xuống. Thế nhưng, chính cô cũng trọng tâm không vững mà té nhào xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bản thân cô là người lớn, phản ứng đầu tiên của cơ thể là lấy tay níu lại, nhưng thằng em đó lại nhanh như chớp từ tầng hai rớt xuống tầng một. Lần đó để lại một vết thương sâu hoắm trên đầu nó. Cũng may lúc ấy là mùa đông, thằng nhỏ mặc quần áo kín mít như quả cầu nhỏ nên cũng không xảy ra vấn đề nào nghiêm trọng.
 
Thằng nhỏ tự mình bò dậy, gào khóc đòi mẹ, lúc đó mọi người chỉ chú ý đến thằng em trai của cô, họ bận đưa nó đến bệnh viện, nhưng họ không nhận thấy sự tồn tại của Diệp Lâm Lâm, cũng không để ý rằng cô cũng bị thương.
 
Khi đó, Diệp Lâm Lâm rất ghét Diệp Tĩnh Hi.
 
Chính nó đã cướp đi những yêu thương vốn là của cô.
 
Vài ngày sau, Diệp Lâm Lâm làm bộ đến bệnh viện thăm Diệp Tĩnh Hi.
 
Nhóc con bị cạo một phần tóc trên đầu nên trông rất buồn cười. Trẻ con thì có tật hay quên, vừa nhìn thấy Diệp Lâm Lâm tới thì cứ muốn cùng cô chơi đùa, cuối cùng trước khi cô rời đi, cậu bé bí mật lấy ra một cây kẹo mút giấu dưới gối rồi nhét nó vào tay cô.
 
“Mẹ mỗi ngày chỉ cho phép em ăn một cái thôi, em cho chị đó.” Nhóc con nhẹ giọng nói: “Là vị táo em thích nhất đó.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trái tim vốn băng giá của Diệp Lâm Lâm đột nhiên nứt ra.
 
***

 
Từ lúc lên đại học đến khi đi làm, Diệp Lâm Lâm hiếm khi trở về Trung Quốc, thỉnh thoảng chỉ về sống nửa tháng, sau đó lại bay đến nhiều nước khác nhau để du lịch.
 
Từ một ngọn cỏ mong manh yếu đuối, cô đã dần trở thành một cây cao kiên cường, có thể tự bước đi bằng đôi chân của của chính mình. 
 
Trước khi Diệp Lâm Lâm hai mươi tám tuổi, cô mơ ước trở thành một người tự do, muốn đi đâu thì đi đó, nhưng bỗng một ngày, cô nhận được tin nhắn từ ba mình.
 
"Lâm Lâm, bà nội con đang nằm viện."
 
Tim Diệp Lâm Lâm như bị khoét một lỗ, vừa đáp máy bay thì cô liền nhớ ra là mình chưa xin nghỉ phép, sau đó cô vội vàng gửi tin nhắn giải thích cho ông chủ.
 
Xe taxi dừng ở cổng bệnh viện, dù về đến quê nhà nhưng Diệp Lâm Lâm lại cảm thấy sợ hãi.
 
Ba, ba cũng ở trong đó sao?
 
Lần gặp nhau gần đây nhất cũng là hồi Tết âm lịch, lúc đó ba cô đã có một vài nếp nhăn quanh khóe mắt, nhưng nhìn vẫn rất khỏe.
 
Cô cũng gặp em trai mình.
 
Thằng nhóc đó giờ đã cao lớn hơn nên mất đi vẻ bụ bẫm lúc nhỏ. Song cậu vẫn giống như hồi bé, rất thích nói chuyện với cô.
 
Diệp Lâm Lâm vừa đi vừa nhớ lại, cứ thế cô vô thức bước tới trước phòng bệnh bà nội.
 
Cô mở cửa ra, người phụ nữ đang gọt táo bên trong cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.
 

Vẻ mặt Thẩm Ngữ có chút bối rối, định bỏ táo lại đĩa hoa quả nhưng đầu ngón tay lại vô tình chạm phải lưỡi dao, máu đỏ tươi trượt trên quả táo nhỏ lăn xuống nền gạch trắng.
 
Thẩm Ngữ vội giấu tay bị thương ra sau lưng: “Cậu, sao cậu về sớm vậy?”
 
“Vé được đổi rồi.” Diệp Lâm Lâm cũng có chút mất tự nhiên.
 
“À… Chú đang ở dưới, tớ xuống tìm anh ấy, cậu gặp mẹ… Bà nội trước đi.” Thẩm Ngữ cứng nhắc nói, sau đó bước nhanh ra ngoài.
 
Diệp Lâm Lâm muốn nhắc nhở Thẩm Ngữ rằng ngón tay cô ta vẫn chưa được băng bó nhưng Thẩm Ngữ đã đi mất rồi.
 
Cách xa nhau gần mười hai năm, đây là lần đầu tiên cô gặp lại Thẩm Ngữ.
 
Thẩm Ngữ dường như không thay đổi nhiều so với trước đây, nhưng khuôn mặt đã có thêm vài phần điềm đạm hơn. 
 
Bà nội còn chưa tỉnh, Diệp Lâm Lâm định xuống lầu đi dạo. Bệnh viện này trồng rất nhiều cây xanh, nhiều người nhà đẩy xe lăn đưa bệnh nhân ra khu này hít thở không khí trong lành.
 
Diệp Lâm Lâm đi quanh tòa nhà, cô thấy người ba đã lâu không gặp trong vườn, ba và Thẩm Ngữ đang dắt tay nhau trên con đường đá.
 
Ba thỉnh thoảng nhấc ngón tay bị thương của Thẩm Ngữ lên nhìn, Thẩm Ngữ có vẻ khó chịu với ba cô, cô ấy đi cách một khoảng xa để ba  không đụng đến ngón tay đó được nữa.
 
Diệp Lâm Lâm nhìn thấy nụ cười bất lực trên mặt ba, cô chưa từng thấy vẻ mặt này của ba, trong ấn tượng của cô, ba là người cực kỳ nghiêm khắc và cứng nhắc.
 
Chắc ba yêu cô ấy lắm.

 
Diệp Lâm Lâm cảm thấy trong lòng mình ngũ vị* tạp trần, mùi nào cũng cảm nhận được. 
(*ngũ vị gồm chua, cay, ngọt, đắng, mặn)
 
Ngay cả khi Thẩm Ngữ có thể mang lại hạnh phúc cho ba, Diệp Lâm Lâm vẫn không thể chấp nhận thân phận của cô ấy.
 
Diệp Lâm Lâm vẫn còn ghi hận trong lòng chuyện Thẩm Ngữ phản bội, có lẽ cả đời này cũng không thể tha thứ được. 
 
Cô nhìn đồng hồ, sau đó thu hồi ánh mắt, quay về phòng bệnh.
 
Bà nội đã tỉnh lại. Diệp Lâm Lâm ngồi nói chuyện với bà một lúc lâu, bà nội cứ nói bóng nói gió hỏi han chuyện kết hôn của cô. Lúc Diệp Lâm Lâm sắp chống đỡ không nổi nữa thì Diệp Lệ Thành xuất hiện, sau lưng anh là bóng dáng thằng bé đó.
 
“Còn nhớ chị gái không?” Diệp Lệ Thành xoay người, lộ ra Diệp Tĩnh Hi còn chưa đứng tới ngực mình. 
 
Cậu bé dậy thì có khá muộn. Nhưng so với lần trước thì cô thấy cậu đã cao hơn một chút, đường nét cũng rõ ràng hơn, có thể nhìn thấy đâu đó bóng dáng của Thẩm Ngữ, đặc biệt là ở đôi mắt. Thời điểm không cười trông cậu rất lạnh lùng. 
 
 “Chào.” Diệp Tĩnh Hi chào hỏi Diệp Lâm Lâm.
 
Diệp Lệ Thành tức giận vỗ lưng cậu con trai: “Không biết trên dưới gì cả, phải gọi là chị.”
 
Diệp Lâm Lâm cười ra tiếng, tính cách cậu em trai này không biết là giống ai nữa, hoạt bát cực kỳ. Cô vẫn còn nhớ cách đây sáu năm, thằng bé này mới có năm tuổi, người thì có một mẩu mà đã dám đuổi theo con chó săn lông vàng của nhà hàng xóm để mang về nhà nuôi, còn không biết sợ mà bứt một nhúm lông đuôi của nó. Cũng may là tính tình con chó săn kia khá tốt, bằng không thì thằng oắt con này đã sớm đi chầu ông bà rồi. 
 
Theo lời của nhóc con này kể lại, đó là do con mèo với thỏ trong nhà không cho cậu sờ, sau này bị ba đánh cho một trận thì cu cậu mới đến cửa nhà người ta xin lỗi.
 
Diệp Lâm Lâm gọi Diệp Tĩnh Hi qua nói chuyện, Diệp Lệ Thành nhìn mẹ Diệp một chút rồi tìm cớ rời đi trước.
 
“Lại đi tìm mẹ đó chứ không phải vì chuyện cùng công ty đâu.” Diệp Tĩnh Hi bĩu môi.
 
Diệp Lâm buồn cười gõ đầu cậu một cái.

 
“Chị ơi, sao mỗi lần chị ở đây là mẹ em đều không xuất hiện?” Diệp Tĩnh Hi đột nhiên hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc không ngừng nhăn nhó, “Em muốn giới thiệu mẹ với chị, nhưng mẹ không chịu đi cùng gì cả.”
 
“Mẹ luôn nói rằng mẹ không thích những nơi đông người, nhưng rõ ràng là mẹ cũng thích náo nhiệt mà.”
 
Cậu trai nhỏ nào hiểu được những khúc mắc hỗn loạn của người lớn mà người lớn cũng ngầm tránh nói về những chủ đề này.
 
Diệp Lâm Lâm sững sờ.
 
Quả thật, mỗi kỳ nghỉ Tết Nguyên đán, chỉ cần cô trở về, Thẩm Ngữ cũng sẽ tránh đi. Lúc đầu cô có chút không quen, nhưng về sau cũng dần dần cảm thấy, Thẩm Ngữ không ăn Tết ở nhà họ Diệp là một chuyện đương nhiên.
 
Nhiều năm như vậy, lúc gia đình quây quần đón Tết cùng nhau, Thẩm Ngữ chỉ có một mình sao?
 
Nếu là mười năm trước, Diệp Lâm Lâm nhất định sẽ vui vẻ cho đây là quả báo, nhưng hiện tại, tâm tình của cô cũng đã thay đổi.
 
Diệp Lâm Lâm nhìn vào mắt em trai, nói ra từng chữ: “Bởi vì mẹ của em có hơi sợ người lạ.”
 
“Vậy nên, lần sau em dẫn chị đi gặp mẹ em nhé, đồng ý không?”
 
“Lần sau là khi nào?”
 
“Ừm ... khi nào chị rảnh thì mình cùng đi, được không?”
 
“Ồ…” Diệp Tĩnh Hi có chút thất vọng, “Vậy thì chị đừng để em phải đợi lâu đó.”
 
“Chị sẽ cố gắng hết sức.” Diệp Lâm Lâm cười cười xoa tóc em trai.

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.