Chương 1021
Ngọc Nghiên đang ôm một cái túi nặng bước ra ngoài hỏi: “Phò mã gia, đồ đạc này có cần phải mang trả lại chủ viện không?”
“Không cần”, Tần Như Lương dứt khoát nói: “Ta muốn sống ở đây”.
Tần Như Lương đặt Thẩm Nguyệt vào bàn ăn, bảo Thôi thị đi lấy nước rửa tay lau mặt cho nàng rồi nói: “Ăn cơm thôi, cơm nước xong lại uống thuốc, đêm nay cô phải sớm lên giường nghỉ ngơi”.
Thẩm Nguyệt trừng mắt liếc nhìn hắn ta.
Tần Như Lương lại nói: “Cô trừng mắt cái gì, chờ cô lấy lại được sức mạnh, có bản lĩnh thì cứ đến đánh ta”.
Thẩm Nguyệt nheo mắt lại nói: “Tần Như Lương, ta phát hiện ngươi càng lúc càng trở nên vô lại”.
“Cũng là do bị cô ép mà thôi”, Tần Như Lương vừa chia thức ăn cho Thẩm Nguyệt vừa nhẹ nhàng nói: “Cho dù là chính nhân quân tử thì cũng sẽ bị cô ép thành lưu manh vô lại. Cô ăn cho nhiều vào, bằng không đến khi Tô Vũ được thả ra ngoài nhìn thấy cô gầy yếu thì lại cho rằng ta bạc đãi cô, không cho cô ăn cơm”.
Hắn ta nói một cách mạnh mẽ và ương ngạnh.
Thẩm Nguyệt không hiểu tại sao trái tim mình lại cảm thấy hơi ấm áp.
Sau đó Thẩm Nguyệt không cãi nhau với Tần Như Lương nữa, nàng cũng ra sức ăn hết thức ăn mà Tần Như Lương chia cho nàng.
Sau khi ăn tối, Ngọc Nghiên đến hầu hạ Thẩm Nguyệt tắm rửa rồi đỡ nàng nằm lên giường.
Tần Như Lương thấy nàng chịu ngoan ngoãn thì liền an tâm trở về phòng mình. Ban đêm nếu như có một chút gió thổi cỏ lay thì hắn ta cũng có thể phát hiện đúng lúc.
Tần Như Lương tỉnh dậy vào lúc nửa đêm, cảm thấy vẫn chưa yên tâm nên liền rời khỏi giường đi ra ngoài kiểm tra xem Thẩm Nguyệt đã ngủ ngon chưa.
Kết quả, hắn ta thật sự tức giận khi thấy phòng nàng vẫn sáng đèn.
Tần Như Lương phụng phịu đẩy cửa bước vào, Ngọc Nghiên ở trong phòng vẫn chưa ngủ, khi nhìn thấy Tần Như Lương bước vào thì liền khóc nức nở nói: “Phò mã gia, người đã đến rồi, người mau khuyên nhủ công chúa đi, nàng lại không chịu ngủ”.
Tần Như Lương dứt khoát bước vào trong phòng liền nhìn thấy Thẩm Nguyệt ngồi xổm trên giường ôm đầu gối, bất giác cắn móng tay, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Tần Như Lương nói: “Thẩm Nguyệt, nửa đêm rồi mà cô còn không ngủ, lại nổi điên cái gì vậy? Cô thật sự muốn ta đánh ngất cô sao?”
Thẩm Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn ta nói: “Mấy ngày nay thức đêm đã thành thói quen, không phải ta không muốn ngủ mà là ta bị mất ngủ, làm thế nào cũng không ngủ được”.
Tần Như Lương hít sâu một hơi nói: “Cô ngồi xổm thế này làm sao mà ngủ được, cô cứ nằm xuống ngủ thử xem nào?”
“Bởi vì nằm xuống không ngủ được cho nên ta mới ngồi xổm lên”.
Tần Như Lương bước nhanh tới, nhìn nét mặt hung thần ác sát của hắn ta cứ như thể chỉ hận không thể đánh ngất Thẩm Nguyệt ngay lập tức.
Nhưng khi hắn vừa bước tới phía trước giường thì Thẩm Nguyệt đã đột nhiên trầm giọng nói: “Tần Như Lương, ta muốn gặp Tô Vũ”.
Tần Như Lương sững người.
Thẩm Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn ta, hai mắt sáng ngời, nói: “Ngươi có thể dẫn ta đến gặp chàng được không?”