Chương 1026
Họ nghe được giọng của nhau, cứ ngỡ như còn đang lạc trong giấc mộng.
Thẩm Nguyệt buông tay ra muốn đứng dậy nhưng Tô Vũ vẫn siết lấy tay nàng không buông.
Thẩm Nguyệt ngẩn người nói: “Để ta đi lấy chìa khóa mở cửa ra”.
“Một lát nữa thị vệ còn có thể tiến vào tuần tra thêm một lần nữa, vì vậy không nên mở cửa”.
Mặc dù lúc ở trong ngục giam Tô Vũ không hề nói một lời khiến cho người khác đều nghĩ hắn đang ngủ hoặc ngất đi, nhưng hắn vẫn biết rõ ràng khi nào thì có lính thay phiên trực, khi nào thì có lính tuần tra.
Quả nhiên, không lâu sau liền có một nhóm thị vệ mang theo gươm đao từ bên ngoài tiến vào một cách trật tự để tuần tra tất cả các ngục giam và hành lang.
Cuối cùng đội thị vệ đã dừng bước ở khu vực rộng rãi phía trước ngục giam của Tô Vũ.
Lúc này Thẩm Nguyệt đang ngồi xổm trên mặt đất cho thêm than vào chậu than, cố gắng làm cho ngọn lửa bùng lên mạnh mẽ hơn.
Thị vệ nhìn sang Tần Như Lương và Thẩm Nguyệt, cuối cùng nói: “Hai ngươi trông rất lạ, không phải là hai tên lính gác ngục tối hôm trước”.
Thẩm Nguyệt nói bằng chất giọng ồm ồm: “Đại nhân, ngài cũng thấy đó, nơi này vô cùng lạnh lẽo. Tiểu Võ cùng Ngưu Thất trong lúc làm nhiệm vụ đã đổ bệnh cho nên ta và huynh đệ của ta mới phải tới đây để thay phiên trực”, nói đoạn nàng lại phất tay nói với Tần Như Lương: “Nhanh lên nhanh lên, mau đem chậu than bên kia lại đây rồi bỏ thêm than vào, nếu không ta và ngươi sẽ không sống được qua đêm nay đâu”.
Tần Như Lương không nói lời nào, chỉ lẳng lặng bưng chậu than tới rồi cùng Thẩm Nguyệt cho thêm than vào trong.
Thị vệ thấy vậy thì cũng không cảm thấy hứng thú gì thêm, trong ngục giam này đúng là quá lạnh lẽo, còn lạnh hơn bên ngoài gấp mấy lần.
Khi bọn họ canh gác ở bên ngoài, nếu trời lạnh thì còn có thể chạy vòng quanh quảng trường mấy lần cho ấm người, nhưng ở đây thì chỉ có thể mượn hơi ấm từ chậu than nhỏ kia để sưởi ấm mà thôi.
Cho nên sau khi thị vệ xác nhận Tô Vũ vẫn còn ở trong ngục thì hắn ta cũng không còn nghi ngờ gì nữa liền lập tức xoay người rời đi.
Đừng nói là hai tên lính gác ngục này không thể làm được chuyện gì, cho dù là ruồi bọ cũng không thể lọt qua được cánh cửa đại lao này.
Bên ngoài có nhiều thị vệ như vậy, bọn họ hoàn toàn không lo lắng sẽ có người cướp mất Tô Vũ.
Thẩm Nguyệt ngồi xổm trên mặt đất nín thở lắng nghe, nghe thấy tiếng bước chân của thị vệ đi xa cho đến khi không còn nghe thấy nữa. Một lúc sau, nàng mới hỏi Tần Như Lương: “Bọn họ đều đi rồi đúng không?”
Tần Như Lương nói: “Đều đã đi cả rồi”.
Ngay sau đó Thẩm Nguyệt đã ném than củi vào chậu than cho Tần Như Lương rồi nhanh chóng đứng dậy đi lấy chìa khóa treo trên tường.
Nàng cầm lấy xâu chìa khóa, nóng lòng đi đến trước cửa ngục giam của Tô Vũ. Nhưng xâu chìa khóa này có rất nhiều chìa, nàng đã thử biết bao nhiêu chìa nhưng vẫn không thể mở ra được.
Tô Vũ thì thầm nói: “Chìa thứ tám ở dây thứ ba bên trái, nàng thử xem”.
Hắn dịu dàng nói với nàng: “Nơi này có rất nhiều ngục giam cho nên cũng có rất nhiều chìa khóa. Để tránh cho có người đến cướp ngục có thể dễ dàng cầm chìa khóa mở cửa ngục giam, chìa khóa ở đây đều bị xâu thành một đống lớn. Trình tự sắp xếp chìa khóa ở đây cũng chỉ có lính gác ngục mới biết”.