Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 1027



Chương 1027

“Mỗi khi dùng xong một chìa khóa thì cũng có trình tự thả trở về, lính gác ngục có thể dựa theo trình tự đó để tìm được chìa khóa tương ứng”.

Thẩm Nguyệt ra vẻ bình tĩnh nói: “Nếu như thật sự có kẻ đến cướp ngục thì người trong ngục chỉ cần nói cho kẻ cướp ngục biết chìa nào có thể mở cửa không phải là được rồi sao? Lính gác ngục có làm như vậy cũng vô dụng”.

Tô Vũ cười nói: “Khi lính gác ngục mở cửa tất nhiên là sẽ không cho phạm nhân nhìn thấy mình mở bằng chìa khóa nào”.

“Vậy thì sao chàng có thể biết nhiều như vậy chứ?”, Thẩm Nguyệt vừa nói vừa làm theo lời nhắc của Tô Vũ, tìm chiếc chìa khóa thứ tám trong xâu thứ ba bên trái rồi tra vào ổ khóa.

Chỉ nghe lách cách một tiếng, ổ khóa nặng nề đã được mở ra.

Tô Vũ chậm rãi nói: “Tuy rằng không nhìn thấy nhưng ta vẫn có thể nghe thấy”.

Thẩm Nguyệt đẩy cửa ngục giam ra rồi bước vào trong cùng Tô Vũ. Chìa khóa còn nằm trên ổ khóa bằng đồng đang lắc lư nhẹ nhàng, ánh lên màu vàng cũ kỹ.

Nàng từng bước đi tới chỗ Tô Vũ, chậm rãi ngồi lên lớp cỏ khô dưới mặt đất.

Thẩm Nguyệt cúi đầu nắm lấy góc áo của hắn, đưa mắt nhìn theo vạt áo của hắn rồi nhìn lên cánh tay và lồng ngực của hắn.

Nàng còn tưởng rằng hắn ở trong ngục giam tuy có lạnh lẽo một chút, có thể thiếu ăn một chút nhưng ít nhất sẽ không phải chịu trọng hình.

Nhưng bây giờ khi Thẩm Nguyệt nhìn thấy Tô Vũ thì bộ y phục trắng của hắn đã thấm đẫm máu, khiến cho nàng dù muốn chạm vào hắn, muốn ôm lấy hắn nhưng không thể nào làm được.

Thẩm Nguyệt cố gắng hết sức kìm nén nói: “Chẳng phải ta đã bảo Hạ tướng nhờ đại lý tự khanh ra mặt tới ngăn cản Hạ Phóng dụng hình với chàng, tại sao… tại sao lại có nhiều máu như vậy?”

Nàng ngẩng đầu lên, hoảng hốt nhìn Tô Vũ nói: “A, tại sao? Tại sao Hạ Phóng vẫn đánh chàng? Hắn ta vẫn đánh chàng có phải không?”

Tô Vũ nhìn vẻ mặt chật vật của nàng, nhìn vẻ lo lắng cùng đau khổ trong mắt nàng, đột nhiên cảm thấy mọi chuyện phức tạp trên đời cũng đều chỉ quy lại trên nếp nhăn giữa hai lông mày của nàng mà thôi.

Hắn cảm thấy bình yên.

Sự bình yên này chỉ có một mình nữ nhân trước mặt mới có thể mang lại cho hắn.

“Hạ Phóng có chút nóng vội, ta vừa vào đây đã bị dụng hình”, Tô Vũ nói: “Nhưng chỉ có hai mươi roi, ta vẫn có thể chịu được. A Nguyệt không cần lo lắng, máu đã ngừng chảy lâu rồi, bây giờ ta không cảm thấy đau nữa”.

Nghe đến hai mươi roi, đầu óc Thẩm Nguyệt lại ong ong.

Nàng không thể tưởng tượng được tình huống Tô Vũ bị tra tấn. Hạ Phóng chắc chắn sẽ không nương tay, từng nhát roi đánh lên người Tô Vũ chắc chắn phải khiến cho hắn rách da rách thịt, máu chảy đầm đìa…

Đáng tiếc đến ngày hôm nay thì nàng mới biết, trái tim của nàng lúc này cũng cảm thấy đau đớn như chính mình bị roi quất.

“Tại sao bọn họ lại không nói cho ta biết? Tại sao đại lý tự khanh không nói cho ta biết chàng đã bị thương… tại sao…”

“Chỉ là vết thương ngoài da, không sao”.

“Về sau Hạ Phóng có động vào chàng nữa không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.