Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 1112



Chương 1112

Ngũ hoàng tử đã quen bắt nạt kẻ yếu thế hơn mình, nếu như Bắp Chân cứ tiếp tục để cho nó bắt nạt thì nó sẽ càng ngông cuồng hơn, nhưng chỉ cần Bắp Chân giáng cho nó một đòn nhẹ nhàng thì nó sẽ tự nhiên bị choáng váng và không còn sức chống trả.

Lúc này trong thư phòng truyền đến tiếng sột soạt từ phía sau lưng Bắp Chân chậm rãi tới gần. Ngũ hoàng tử cuối cùng cũng cảm thấy hoảng sợ tột độ, bắt đầu lùi lại.

Ngũ hoàng tử kinh hãi mở to mắt, nhìn thấy một con cá sấu sần sùi bò ra từ trong góc phòng đằng sau lưng Bắp Chân. Âm thanh sột soạt đó chính xác là âm thanh nó tạo ra khi cơ thể thô ráp của nó cọ vào các trang sách rơi vãi trên mặt đất!

Con cá sấu đang ngủ say trong góc giá sách, không ngờ đã bị ngũ hoàng tử làm ầm ĩ đánh thức dậy.

Nó bò đến bên cạnh Bắp Chân, nhìn chằm chằm vào ngũ hoàng tử như hổ rình mồi.

Ngũ hoàng tử run như cầy sấy, ngay cả một tiếng nói cũng không phát ra được.

Nó muốn chạy trốn nhưng lại nghe Bắp Chân nhỏ giọng nói: “Ngươi đã đánh thức nó, chỉ cần động đậy thì nó sẽ xông tới cắn ngươi ngay”.

Ngũ hoàng tử lại sợ tới mức tè ra quần. Nó cố gắng lùi ra khỏi cửa từng chút một, con cá sấu cũng trườn về phía trước từng chút một.

Cuối cùng, nếu không phải có Bắp Chân ôm lấy đuôi cá sấu vuốt ve an ủi thì chỉ sợ nó đã vồ tới cắn chết ngũ hoàng tử rồi.

Ngũ hoàng tử vốn tưởng rằng trong thư phòng này sẽ không bao giờ có cá sấu, nhưng không ngờ rằng thật sự có…

Thật là đáng sợ.

Bắp Chân vuốt ve sau lưng cá sấu, bình tĩnh nhìn ngũ hoàng tử bò ra khỏi cửa thư phòng. Do quá sợ hãi lại không nhìn thấy bậc thang trước cửa cho nên ngũ hoàng tử liền lăn xuống, trán lại bị bậc thang đập vỡ.

Ngũ hoàng tử ngẩng đầu nhìn cá sấu, sắc mặt tái nhợt, không dám kêu lên.

Bắp Chân nói với nó: “Nếu như ngươi dám nói ra thì ta sẽ để nó chui vào trong chăn của ngươi”.

Ngũ hoàng tử không ngừng lắc đầu, khiếp sợ đến cực điểm, nó nói: “Ta sẽ không nói, ta sẽ không nói, đừng tới tìm ta…”

Sau khi uống trà chán chê ở tiền sảnh, Tề phi cảm thấy chắc chuyện đã xong xuôi cho nên liền muốn đến thư phòng xem trộm một chút.

Nhưng không ngờ những gì mà nàng ta nhìn thấy lại khiến cho nàng ta phải kinh hãi.

Cửa thư phòng mở toang, bên trong vô cùng hỗn độn, ngũ hoàng tử cuộn mình run rẩy ở bên ngoài thư phòng, trên trán máu đỏ mực đen lẫn vào nhau.

“Chuyện gì đã xảy ra?”, Tề phi hoảng sợ ôm mặt ngũ hoàng tử nói: “Con trai, để mẫu phi nhìn xem, chuyện gì đã xảy ra, con đã bị thương ở đâu?”

Khi đó, Bắp Chân đang ngồi trên sàn thư phòng, nói bằng giọng trẻ con non nớt: “Nó bị ngã”.

Tề phi sai cung nhân chăm sóc tốt cho ngũ hoàng tử, còn bản thân mình thì hùng hổ xông vào muốn hỏi tội. Nhưng nàng ta vừa bước đến cửa thư phòng thì đã bị Thẩm Nguyệt chặn lại.

Tề phi chỉ vào Bắp Chân, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhất định là nó khiến cho con ta thành ra như vậy! Ngươi tránh ra, hôm nay ta nhất định phải giáo huấn nó!”

Thẩm Nguyệt chậm rãi nói: “Con trai ta nói ngũ hoàng tử tự mình ngã xuống, Tề phi cần gì phải giận cá chém thớt. Không phải lúc nãy Tề phi đã nói trẻ con đánh nhau là chuyện bình thường sao? Thư phòng của con trai ta bị đập phá thành ra thế này ta còn chưa nói đó”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.