Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 1157



Chương 1157

Thẩm Nguyệt lấy ly rượu đi, ngửa đầu uống cạn rồi tiện tay ném ly ra ngoài cửa khiến nó vỡ tan nói: “Đem trà lên cho hắn”.

Tô Vũ nghiêng đầu nhìn Thẩm Nguyệt, đánh mắt lóe lên tia sáng, sâu thẳm như đêm đen.

Lục hoàng tử nói: “Trước đây, khi ở Dạ Lương, ta nghe nói quần thần của Dạ Lương muốn rót rượu cho hắn, cô đã cản rượu thay hắn, hôm nay nhìn thấy mới biết, công chúa quả thật khí phách”.

Dưới bàn, chân Thẩm Nguyệt chuẩn xác đạp vào chân Lục hoàng tử, hung hăng nghiền vài cái.

Hắn ta cố ý gây khó dễ cho Thẩm Nguyệt và Tô Vũ trên cung yến, giờ lại muốn chuốc rượu Tô Vũ, Thẩm Nguyệt đã muốn cho hắn ta một cước này lâu rồi.

Thẩm Nguyệt dùng sức, dù Lục hoàng tử da non thịt mềm thì nàng cũng không khách sáo, sắc mặt Lục hoàng tử thay đổi vô cùng đặc sắc.

“Cô…”, Lục hoàng tử đau đến mức da mặt giật tăng tăng, muốn mắng nhưng không mắng được.

Thẩm Nguyệt lại nghiền vài cái: “Bớt nói lại, ngươi dám rót rượu cho hắn thử xem”.

Lục hoàng tử đạp bàn, đau đớn kêu lên: “Người đâu! Đem trà lên!”

Sau đó họ bắt đầu cầm đũa ăn uống.

Thẩm Nguyệt vùi đầu ăn phần của mình, tai lại nghe Tô Vũ khẽ hỏi: “Nàng đã uống bao nhiêu rồi?”

Thẩm Nguyệt không nhìn hắn mà đáp: “Không bao nhiêu cả”.

Lục hoàng tử đã nghe thấy câu nói này bèn nói: “Khi ngươi chưa đến, bọn ta và Tĩnh Nguyệt công chúa có uống chút rượu nhưng không nhiều lắm, chỉ uống một nửa vò đi”.

Tô Vũ nhìn vò rượu bên cạnh, nhướng mày.

Lục hoàng tử lại chống cằm trêu đùa: “Tĩnh Nguyệt công chúa, lần trước, lúc hắn bị thương, ta và hắn đều tận mắt nhìn thấy cô lo lắng thế nào, lần này sao lại giữ kẽ như vậy?”

Đũa của Thẩm Nguyệt khựng lại trong tích tắc, thấp giọng nói: “Lục hoàng tử, ta khuyên ngươi nên dùng não khi nói chuyện”.

“Sao ta nói chuyện mà không dùng não hả, rõ ràng là ta đang tạo cơ hội cho các người mà, cô nên cảm ơn ta mới đúng. Người trong lòng cô là Tô đại nhân bên cạnh này, không phải là đại tướng quân gì đó. Bọn ta đều biết hết rồi, các cô đừng giả vờ nữa”.

Vương gia Bắc Hạ nói: “Lục hoàng tử, người vẫn nên bớt nói lại thì hơn”.

Lục hoàng tử không biết vô tình hay cố ý mà vẫn cứ nói: “Người trong hành cung Dạ Lương bọn ta đều biết chuyện này, còn bên Đại Sở, có lẽ vẫn chưa biết, công chúa nói xem có đúng không?”

Quả thật, chuyện của nàng và Tô Vũ trong khoảng thời gian ở hành cung Dạ Lương đã chẳng còn là bí mật.

Khi ấy Tô Vũ bị thương nặng, nàng hoàn toàn không có tâm tư giữ khoảng cách với hắn.

Nếu Lục hoàng tử đã biết thì không có gì phải che giấu nữa nhưng điều đó không có nghĩa hắn ta muốn nói gì thì nói.

Vương gia Bắc Hạ giải vây: “Lục hoàng tử uống nhiều quá rồi”.

Tô Vũ híp mắt, mặc dù Lục hoàng tử có vẻ đã say nhưng ánh mắt vẫn rất tỉnh táo.

Lục hoàng tử tặc lưỡi một cái: “Công chúa, dù gì bây giờ cô cũng đã tự do, cuối cùng cũng có thể đi tìm tình yêu đích thực của mình nhưng… không biết sau khi Đại Sở phát hiện quan hệ giữa hai người thì sẽ thế nào đây! Đại tướng quân gì kia cũng thật đáng thương, tất cả mọi người đều nghĩ công chúa có tình cảm sâu đậm với hắn ta, thật ra hắn ta mới là người thừa…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.