Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 145: 145: Chắc Là Do Sợ Hãi Khi Sinh




Thật không ngờ hắn chẳng những có một đôi tay đẹp mà còn khéo léo.

Khi Thẩm Nguyệt nhìn vào cây sáo trúc trong tay nàng lần nữa, nàng lại cảm thấy nó thích mắt hơn một chút.

Ngọc Nghiên chạy về phòng nói: "Công chúa, chờ một chút, để nô tỳ đi lấy kim chỉ làm dây kết cho nó, sau này công chúa có thể đeo nó vào thắt lưng, không dễ đánh mất".

Thẩm Nguyệt gật đầu nói: "Vẫn là Ngọc Nghiên hiểu lòng ta".

Đứng dưới mái hiên, Thôi thị thấy công chúa rất thích món quà của Tô đại nhân thì không khỏi vui mừng, liền nở một nụ cười hiểu ý.

Ngọc Nghiên nhanh chóng đem giỏ kim chỉ tới, mất chút thời gian đã làm ra được một sợi dây kết tua rua xinh đẹp đeo vào ống sáo trúc, sau đó còn đan một nút đồng tâm làm thành vật trang trí buộc bên eo Thẩm Nguyệt.

Ngọc Nghiên ngẩng đầu hỏi: "Công chúa, nhìn có đẹp không?"
Thẩm Nguyệt cong môi, nhéo nhéo khuôn mặt tròn trịa của Ngọc Nghiên rồi nói: "Tiểu nha đầu nhà ta ngày càng khéo tay".

Sáng sớm trong chính viện, người hầu đã đưa đồ ăn sáng tới đặt lên bàn, Liễu Mi Vũ cùng Tần Như Lương cùng nhau ăn sáng.

Kể từ khi bị thương ở tay thì hắn ta thường không dùng bữa ở sảnh lớn.

Liễu Mi Vũ múc một bát cháo để vào trong tay hắn ta, lại cho thìa vào cháo rồi nói: "Tướng quân dùng điểm tâm đi".


Tần Như Lương nhìn xuống bát cháo trong tay, một tay cầm thìa, tay bên trái lại cố gắng nâng bát cháo lên.

Liễu Mi Vũ lo lắng nói: "Đại phu nói rằng cho đến khi vết thương trên tay tướng quân lành hẳn thì không thể sử dụng tay trái! "
"Không sao đâu".

Vết thương trên cánh tay chỉ là vết thương da thịt, không gây trở ngại lớn, vết thương trên cổ tay cũng đã từ từ khép miệng lại, vấn đề mà hắn ta để ý chính là gân tây của hắn ta đã bị chém đứt, rất có thể cánh tay này của hắn ta sau này không thể dùng được nữa.

Tần Như Lương vẫn ôm một tia hi vọng.

Cho đến khi cảm thấy mình đã cố gắng hết sức nhưng cánh tay trái vẫn nặng như đeo đá ngàn cân thì hắn ta đã không thể tránh khỏi chán ngán thất vọng.

Hắn vô cùng vất vả mới có thể nâng cánh tay lên bưng bát cháo nhưng cánh tay vẫn run rẩy không thôi, kiên trì không được bao lâu thì bát cháo đã không kiểm soát được mà lật đổ xuống dưới.

Tần Như Lương nhìn bát cháo với vẻ mặt ảm đạm.

Liễu Mi Vũ vội vàng lấy khăn lụa lau tay cho hắn ta, hai mắt đỏ hoe an ủi: "Tướng quân đừng lo lắng, đại phu nói chỉ cần đợi vết thương lành lại rồi tập luyện thêm! "
Nàng ta còn chưa kịp dứt lời thì Tần Như Lương đã đứng dậy, tức giận lật tung cả bàn ăn sáng lên.

Ngay cả cái bàn cũng đã bị hắn ta lật ngã xuống đất bằng tay phải.

Tần Như Lương cúi đầu nhìn thấy Liễu Mi Vũ đang sợ hãi thì chỉ lạnh lùng nói: "Đại phu nói, đại phu nói, cái gì cũng đều là đại phu nói! Phế đi chính là phế đi rồi!"
Liễu Mi Vũ ngồi trên ghế, rùng mình khi nhìn thấy đống hỗn độn.

Khi Tần Như Lương bình tĩnh lại một chút thì hắn ta mới giơ tay ôm trán hít sâu một hơi, sau đó khàn giọng nói: "Thật xin lỗi, Mi Vũ, ta không nên tức giận với nàng, ta chỉ cảm thấy rất phiền muộn".

Liễu Mi Vũ rưng rưng nói: "Không sao, Mi Vũ lại đi chuẩn bị bữa sáng cho tướng quân lần nữa".

Tần Như Lương nói: "Không cần, ta không muốn ăn, lát nữa cứ để cho người hầu dọn dẹp, nàng trở về Phù Dung Uyển đi".

Nói xong hắn ta cũng không thèm nhìn nàng ta một cái mà đã đi thẳng ra ngoài cửa.

Liễu Mi Vũ nhìn hắn ta sải bước đi xa mà không hề nhìn lại, trong lòng cảm thấy rất uất ức và buồn bã.

Nàng ta đã nghĩ rằng mình và Tần Như Lương sẽ trở lại tình trạng ân ái như trước, bởi vì Tần Như Lương đã dốc hết sức tìm kiếm thuốc giải cho nàng ta bằng mọi giá cho nên nàng ta biết rằng Tần Như Lương vẫn yêu mình hết lòng.


Nhưng bây giờ Tần Như Lương đã mất một cánh tay, mối quan hệ của họ cũng dần trở nên bế tắc vì cánh tay này.

Đây không phải là kết quả mà Liễu Mi Vũ đã dày công tính kế mong muốn.

Tần Như Lương sau khi lâm triều trở về đã không còn đến Phù Dung Uyển gặp Liễu Mi Vũ đầu tiên.

Liễu Mi Vũ chủ động đến chính viện mấy lần nhưng đều bị Tần Như Lương đuổi đi: "Nàng trở về đi, ta muốn ở một mình bình tĩnh một khoảng thời gian".

Tần Như Lương biết gần đây tính tình của hắn ta khá mất kiểm soát, hắn ta không muốn trút sự bực bội và tức giận lên những người xung quanh.

Đây là chuyện mà hắn ta cam tâm tình nguyện, hắn ta không thể trách Liễu Mi Vũ.

Gió đêm thổi mạnh, Tần Như Lương đang đứng hóng mát bên hồ.

Bất giác hắn ta lại bước đến Trì Xuân Uyển.

Trì Xuân Uyển đã được thắp sáng đèn, đứng bên ngoài sân hắn ta có thể nghe thấy tiếng của Ngọc Nghiên gào lớn cằn nhằn và tiếng Thẩm Nguyệt đang cười vui vẻ.

Trong nhà, Thôi thị đang chuẩn bị cho Bắp Chân uống sữa.

Thẩm Nguyệt bảo Thôi thị khoan cho nó uống sữa, nàng xắn tay áo nói: "Đừng ngăn cản ta, hôm nay ta nhất định phải làm cho Bắp Chân khóc một trận thật sung sướng.

Nó đã không khóc từ khi sinh ra rồi, ta không thể chờ được tới khi nó một hai tuổi mới biết nó có bị câm điếc hay không, bây giờ ta muốn biết được ngay!"
Thôi Thị và Ngọc Nghiên nhanh chóng ngăn cản, Ngọc Nghiên nói: "Công chúa không được làm vậy, da thịt của Bắp Chân còn non mềm, lỡ người làm tổn thương nó thì sao!"
Thôi thị cũng thuyết phục: "Công chúa, đại phu cũng đã nói không được gấp gáp.


Cho dù đợi không được tới một hai tuổi cũng phải đợi một hai tháng sau, Bắp Chân bây giờ đang ngoan như vậy, nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, ngoại trừ việc không hé răng thì không còn gì đáng ngại!"
Thẩm Nguyệt không thể đánh bại Thôi thị và Ngọc Nghiên, những người đang bảo vệ Bắp Chân rất chặt chẽ.

Thẩm Nguyệt nói: "Nó mới sinh chưa tới nửa tháng mà hai người đã chiều nó đến như vậy rồi, không biết sau này hai người còn chiều nó đến thế nào nữa.

Cục nợ kia, mau ngoan ngoãn qua đây để mẹ đánh chút nào!"
Ngọc Nghiên không ngừng ngăn cản: "Công chúa, chuyện này không thể trách Bắp Chân được! Bắp Chân không hé răng có thể là do gặp phải khó khăn khi sinh cho nên mới sợ hãi! Bắp Chân vẫn còn nhỏ như vậy, sao có thể chịu được khi bị công chúa đánh chứ!"
Tần Như Lương đứng ngoài sân, cành lá trong góc sân vươn ra che trên đầu hắn ta.

Những chiếc lá xanh đã có chút úa vàng, khi gió thổi qua thì những chiếc lá đã khẽ rơi lả tả trên vai hắn ta.

Tần Như Lương nghe vậy thì sững sờ.

Bắp Chân chắc là tên mụ mà nàng đặt cho đứa trẻ.

Tần Như Lương lúc này mới nhớ ra rằng hắn ta dường như đã nghe những người trong phủ nói rằng Bắp Chân chưa bao giờ khóc kể từ khi được sinh ra.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.