Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 151-152: Vác Đá Nện Chân Mình - Không Biết Đếm Dư Ra Một Đồng Tiền À



151: Vác Đá Nện Chân Mình


Nàng không thể đi về phía trước, quay đầu lại nhìn thì thấy góc váy của mình đang bị Tô Vũ giẫm lên.

Tô Vũ chắp tay sau lưng đứng dưới ngọn đèn, cằm và khóe môi dưới lớp mặt nạ nhếch lên như đang đợi phản ứng của Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt kéo váy mình vài cái, Tô Vũ vẫn không chịu nhấc chân lên.

Nàng lập tức nhận ra là Tô Vũ đang cố ý trêu chọc mình.

Hóa ra cái tên này lừa nàng đến dưới cây dương liễu chỉ là để giẫm vào váy mình lúc nàng xoay người.

Thẩm Nguyệt như bị giẫm vào đuôi vậy, nàng hơi tức giận nói: “Ta đếm đến ba, tốt nhất ngươi nên…”
Kết quả, khi Thẩm Nguyệt còn chưa nói hết câu, mà nàng nào có cơ hội nói hết, bên tai đã nghe thấy Tô Vũ thấp giọng cười, sau đó chân hắn hơi dùng sức, nhích váy nàng giựt ra sau.

Thẩm Nguyệt chỉ cảm thấy sau lưng như bị ai đó túm lấy, cơ thể mất thăng bằng, sau đó vô thức ngã về phía sau.

“Mẹ kiếp!”
Vốn dĩ nàng có nhã ý muốn dạy cho Tô Vũ cách để bắt chuyện với con gái, chẳng ngờ hắn lại lấy oán báo ơn, còn chưa kịp xem trò vui của hắn thì nàng lại trở thành trò cười rồi.

Đây không phải là lấy đá đập vào chân mình à.

Thấy nàng ngã về phía mình, Tô Vũ thuận tay ôm người vào lòng, vòng tay qua eo đối phương rồi xoay một vòng, tay áo tung bay, quấn quít vào nhau.

Khi ấy, Thẩm Nguyệt ngước mắt lên thì thấy hắn đang cười, nàng nghiến răng nói: “Ta có thể đánh ngươi chứ?”

Tô Vũ nói: “Cô không thể thẹn quá hóa giận như vậy, những gì ta làm đều là nghe theo những gì cô dạy”.

“Ta dạy ngươi dụ dỗ ta sao?”
“Ta sợ hiệu quả không tốt nên muốn thử với cô trước xem sao”.

Thẩm Nguyệt đẩy Tô Vũ ra, hắn lùi về sau hai bước rồi cảm thán: “Cô xem, cô tức giận chứng tỏ cách này không ổn, cũng may là ta không làm quen người khác theo lời cô”.

Đôi mắt dài hẹp nhìn nàng: “A Nguyệt, cô thật xấu xa, muốn thấy ta bẽ mặt phải không?”
Thẩm Nguyệt buồn bực nói: “Bây giờ ta mất mặt hơn rồi đấy”.

“Tại sao cô lại tức giận thế, là vì khí chất của ta không đủ sao?”
Thẩm Nguyệt trợn mắt: “Đó là vì ta biết ngươi không tốt đẹp gì, ngươi là kẻ tâm địa gian trá!”
Tô Vũ ung dung đáp: “Ta cảm thấy bản thân vẫn khá trong sáng”.

“Trong sáng cái còn khỉ ấy”.

Bây giờ Thẩm Nguyệt nào có tâm tư đi xem Tô Vũ làm quen con gái, hắn dùng chiêu này với nàng một lần, mấy cô gái ở hội thơ đều đã thấy hết rồi, chắc trong lòng còn nghĩ hai người đang tán tỉnh nhau.

Đúng là chẳng thú vị gì cả.

Thẩm Nguyệt lại nói: “Sau này đừng hòng ta dạy ngươi bí quyết tán gái, ngươi đừng đi gây họa cho người khác, ngươi không độc thân thì ta cũng thấy tiếc thay cho ngươi”.

Tô Vũ gật đầu: “Ừ, cô nói đúng lắm”.

Hai người đi dạo dọc bờ hồ một lúc, họ đi xa khỏi hội thơ phong nhã kia, đến trước mấy sạp hàng quán bên bờ hồ.

Nơi đấy có rất nhiều quầy bán đồ ăn khuya, người dạo chơi bên hồ có thể đến ăn chút gì đó.

Thẩm Nguyệt ngửi thấy mùi thơm phức, cảm thấy bụng hơi đói.

Nhưng nàng còn chưa nói gì, Tô Vũ đã lên tiếng: “Ta đói rồi, chúng ta đi ăn mì nào!”
Hắn kéo Thẩm Nguyệt đi vào một quán mì.

Thẩm Nguyệt vừa bước vào quán, mắt đã nhìn thấy tấm biển treo trước cửa – Mì đồng tâm.

Nàng cảm thấy khá khó hiểu, quán mì sợi thôi mà cũng màu mè vậy sao?
Kết quả, vừa ngồi vào chỗ, Thẩm Nguyệt mới phát hiện người ăn mì trong quán đều là các đôi nam nữ.

Lúc này chủ quán đi đến hỏi: “Hai vị gọi hai bát mì đồng tâm sao?”
Thẩm Nguyệt hỏi: “Mì đồng tâm là gì?”
Chủ quán cười đầy ẩn ý: “Là ăn mì bằng đũa đồng tâm”.

Thẩm Nguyệt liếc nhìn người trong quán thì mới nhận ra đũa trong tay các cặp đôi đều được nối với nhau bằng sợi dây đỏ.

Khoảng cách sợi dây có hạn nên các đôi nam nữ không thể ngồi cách nhau quá xa, phải dựa gần mới có thể dùng đũa ăn mì trong bát.

Thẩm Nguyệt nhướng mày.

Chỉ là ăn mì thôi mà, tại sao phải kề sát như vậy? Sao lại phải liếc mắt đưa tình nhau, mặt mày hàm chứa ý xuân như thế chứ?
Nàng có thể cảm nhận được bong bóng màu hồng lãng mạn đã nổi lềnh bềnh trong bát mì luôn rồi đấy, biết không?
Mọi người không thể ngồi xuống, ôn hòa nhã nhặn thưởng thức bát mì được sao?
Bảo nàng và Tô Vũ ăn mì đồng tâm này hả?
Tô Vũ tỏ vẻ như rất muốn thử món này: “Hay là gọi hai bát mì đồng tâm nhé”.

Thẩm Nguyệt trợn mắt nhìn hắn nói: “Cút”.

Ông chủ lại nói: “Đêm nay quán có ưu đãi đặc biệt, chỉ cần hai người cùng nhau ăn mì đồng tâm thì chỉ phải trả tiền một bát thôi”.

Tô Vũ gật đầu: “Ừ, quả là lời rồi!”
“Lời cái đầu ngươi ấy, chúng ta đến chỗ khác ăn”.

Tô Vũ nói: “Nhưng quán này rẻ, ta không đem theo nhiều tiền, cô có tiền sao?”
Thẩm Nguyệt sờ bên hông mới thấy trống trơn, nàng nhớ ra mình cũng không mang theo tiền, túi tiền của nàng đều để ở chỗ Ngọc Nghiên rồi, vì thế không khỏi bực mình đáp: “Ta không có tiền”.

Tô Vũ khẽ cười, hỏi chủ quán: “Chủ quán, bát mì này bao nhiêu tiền?”
Chủ quán nói: “Năm văn thôi”.

Thẩm Nguyệt lại hỏi: “Vậy có thể dùng hai đôi đũa bình thường không?”
Chủ quán đáp: “Nếu khách quan không muốn dùng đũa đồng tâm, tất nhiên là được.

Nhưng như thế thì không được ưu đãi, phải trả tiền hai bát, tổng cộng là mười văn”.

Không phải chỉ hơn năm văn thôi sao, nàng không ham món lợi nhỏ này.

Nàng nói với Tô Vũ: “Ngươi không đem nhiều tiền, nhưng chắc cũng có mười văn nhỉ, trả đi!”
Lúc này, Tô Vũ đang lấy túi tiền, hắn dốc ngược tiền bên trong ra rồi đếm từng đồng một.

Thẩm Nguyệt nhìn bộ dạng con buôn của hắn, mắt cũng sắp trợn trừng ra ngoài.

Sau khi đếm xong, hắn ngẩng đầu lên nói: “Ôi, vừa lúc chỉ có sáu văn à!”, hắn đưa năm văn cho ông chủ, đầu ngón tay trắng nõn cầm tiền, miệng ôn hòa cười: “Vậy thì gọi hai bát mì đồng tâm đi, một văn còn lại thêm cho nàng quả trứng”.

“Được”.

Thẩm Nguyệt suýt bật ngửa khỏi ghế.

Tô Vũ có lòng tốt nhắc: “Cẩn thận, đừng để bị ngã”.

Thẩm Nguyệt bò từ dưới bàn lên nhìn Tô Vũ nói: “Ngươi cố ý!”
Tô Vũ vuốt góc áo nói: “Vì sao lại nói thế?”
“Ngươi nói xem, ra ngoài đi dạo mà chỉ mang theo mấy văn, ai tin?”
Tô Vũ nói: “Nhưng lúc nãy cô cũng thấy rồi đấy, túi tiền của ta thật sự rỗng tuếch mà, một văn cũng không còn”.

Hắn cực kỳ vô tội nói: “Vốn dĩ còn đem theo một ít nhưng ta đã mua một cái mặt nạ rồi lại mua đèn cho cô thả hết, mặt nạ mười văn một cái, đèn thì mười hai văn một cái”.

.

152: Không Biết Đếm Dư Ra Một Đồng Tiền À


Thẩm Nguyệt cười khẩy: “Cho dù là thế thì cộng lại cũng không tới một trăm văn tiền”.

Tô Vũ mỉm cười với nàng: “Ngại quá, dạo này tiền nong không được rủng rỉnh”.

Thẩm Nguyệt sắp vỗ bàn mà cười ha hả rồi: “Ngươi mà không rủng rỉnh ư? Nếu ta nhớ không nhầm, ngươi đường đường là đại học sĩ cơ mà?”

Tô Vũ đáp: “Bổng lộc của đại học sĩ cũng ít ỏi lắm đấy, vả lại ta chỉ là một người dạy học thôi, chẳng có tác dụng gì, chút bổng lộc đó đủ để nuôi gia đình đã khá lắm rồi”.

“Nhưng giường trong nhà ngươi toàn được làm từ tơ lụa tơ tằm thiên nhiên, giá trị khá lớn, bây giờ ngươi mới than nghèo có phải muộn quá rồi không?”

“Thứ đó là người khác tặng mà”.

“Vậy ngươi chắc chắn đã nhận rất nhiều đồ tốt, ngươi nghèo cái con khỉ gì, chắc chắn nhiều tiền hơn ta”.

“Ta liêm khiết lắm, ngày thường không nhận đồ bừa bãi đâu”, Tô Vũ mỉm cười ẩn ý: “Tơ tằm kia là Liên Thanh Châu tặng ta, hắn mới là người giàu nhất”.

Tô Vũ thành công đổ oan cho Liên Thanh Châu.

Thẩm Nguyệt thật lòng muốn tát hắn một cái cho hắn gục xuống bàn, sau cùng đành thỏa hiệp: “Thôi, sáu văn tiền cũng là tiền, dù sao cũng khá hơn là không có. Nếu cứ tính toán với ngươi thế này, chắc ta sẽ bị ngươi chọc cho tức chết”.

“Cô nghĩ được như thế thì tốt”.

Thẩm Nguyệt đột nhiên cảm thấy buồn rầu: “A, tại sao ta phải ra ngoài đi dạo cùng ngươi chứ, ngươi đúng là đồ xui xẻo”.

Sau đó Thẩm Nguyệt nghĩ, dù sao cũng là Tô Vũ bỏ tiền mà, nàng được ăn uống miễn phí, thôi thì nhẫn nhịn vậy.

Bầu không khí ái muội giữa mấy đôi nam nữ kia, nàng có thể ngó lơ được thì ngó lơ, ngó lơ không nổi thì coi như “phụ gia” bỏ thêm vào mì.

Dù sao cũng rất hời, sáu văn tiền có thể ăn tận hai bát mì đã là khá lắm rồi. Ra khỏi nơi này, muốn tìm một bữa ăn khuya có thể tạm coi như hài lòng vừa ý với số tiền ấy, về cơ bản là không thể.

Nếu nàng không ăn, đợi khi vác bụng đói về phủ tướng quân, chắc đã đói đến ngu người luôn.

Đành phải dùng đũa đồng tâm ăn mì, nàng chưa mất trí đến mức hai người ăn chung một bát.

Chưa được bao lâu, hai bát mì nóng hổi đã được bưng lên.

Thẩm Nguyệt ngửi thấy mùi thơm thanh mát của mì sợi, nàng đột nhiên cảm thấy thèm ăn sau nhiều ngày chán chường.

Bên trên vắt mì trắng nõn rắc thêm vài cọng hành, bát mì của nàng còn có một quả trứng vừa mới chiên xong.

Thẩm Nguyệt ngó sang bát của Tô Vũ, không thấy trứng chiên.

Tuy người này bịp bợm, nhưng thấy hắn thản nhiên đón lấy đôi đũa, bao nhiêu buồn bực trước đó của Thẩm Nguyệt bay hết sạch.



Dù đứng giữa phố chợ ồn ào, hắn vẫn thong dong.

Hắn đã đổi đồng tiền duy nhất dư ra thành trứng gà cho nàng.

Hai đôi đũa đồng tâm kết còn được thắt dây đỏ ở giữa, Tô Vũ đưa cho nàng một đôi rồi vẫy tay với nàng: “Ngồi nhích qua đây một tí, nếu không cả hai không ăn được gì đâu”.

Thẩm Nguyệt bực bội: “Chắc chắn ngươi đã hỏi sẵn vật giá rồi đếm đủ tiền đồng mới đem theo ra ngoài đúng không”.

Dù ngoài miệng thì nói như thế nhưng Thẩm Nguyệt vẫn ngồi xuống bên chiếc bàn vuông, Tô Vũ cũng ngồi nhích sang, chậm rãi tới gần.

Giọng nói của Tô Vũ trong vắt mà ôn hòa, dường như đang cười khẽ: “Cô lại đổ oan cho ta”.

Thẩm Nguyệt cầm lấy đôi đũa gảy gảy mấy cái trong bát mình, sau đó tách quả trứng ra làm hai nửa, gắp một nửa vào bát của Tô Vũ. Tô Vũ sững người.

Nàng nói: “Ngươi không biết đếm dư ra một đồng tiền à, thế thì ta ngươi mỗi người một quả trứng?”

Tô Vũ khẽ đáp: “Do ta suy xét không chu toàn, lần sau nhất định sẽ chú ý”.

Mặt nạ mà hai người đeo cũng khá nhân đạo, miệng và cằm lộ ra bên ngoài, cho dù ăn uống cũng không cần tháo mặt nạ.

Thế nhưng khi Thẩm Nguyệt và Tô Vũ, hai người không thể tránh được việc cúi đầu xuống.

Động tác không hẹn mà giống nhau này khiến cả hai ngập ngừng.

Cách một lớp mặt nạ, chóp mũi của Thẩm Nguyệt chạm vào chóp mũi của hắn. Nàng ngước lên nhìn hắn, thấy hắn cũng đang nhìn mình.

Khi hơi thở quyện vào nhau, Thẩm Nguyệt bị hắn cuốn vào trong đôi mắt quyến rũ kia.

Thẩm Nguyệt đột nhiên ý thức được, cách ăn của loại mì đồng tâm này vô cùng ác độc.

Hai người vốn chẳng có suy nghĩ gì về nhau mà bị buộc chung một chỗ, đúng là phải tội.

“Ngươi như thế này ta không thể nào ăn được”, Thẩm Nguyệt nói: “Hay là ngươi lùi về một tí, đừng sát sàn sạt như vậy”.

Tô Vũ đáp: “Ta không ghé lại gần, cô cũng không thể ăn được”.

Thật hết cách, sợi dây đỏ trên đôi đũa ngắn tũn như vậy đấy.

Sau một hồi lọ mọ, hai người quyết định, ngươi ăn một miếng rồi ta ăn một miếng.

Khó khăn lắm cả hai mới ăn xong bát mì của mình.

Khi Thẩm Nguyệt và Tô Vũ rời đi, ông chủ ở đằng sau cười ha hả: “Hai vị quan khách đi thong thả, hoan nghênh lần sau lại ghé nha”.

Ăn bát mì tốn sức như vậy, nàng đâu có ngốc, lại còn đến lần sau?



Đợi khi từ bờ sông quay về đường lớn, hoa đăng trên đường xán lạn, thời giờ đã muộn, bóng người đi đường cũng thưa thớt hơn.

Suốt dọc đường Thẩm Nguyệt không trông thấy Ngọc Nghiên và Thôi thị, chẳng biết họ đã quay về phủ chưa.

Thẩm Nguyệt tạm biệt Tô Vũ ở giao lộ: “Tối nay đến đây thôi, ta quay về đây”.

Tô Vũ không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng.

Nàng nói thêm: “Ngươi cũng về sớm nghỉ ngơi đi”.

Dưới lớp mặt nạ, hắn điềm nhiên cười cười: “Cô bây giờ như thế này, rất tốt”.

“Hửm?”, Thẩm Nguyệt nheo mắt, quay đầu nhìn hắn, không hiểu chuyện gì.

Hắn nhìn qua vai của Thẩm Nguyệt và nói: “Cô nhìn sau lưng cô đi, ai quay về kìa?”

Thẩm Nguyệt nghe thấy nên quay người, vừa khéo trông thấy một bóng người bước đến từ đầu đường bên kia.

Ánh sáng u ám rơi xuống người hắn, tôn lên vóc dáng thẳng tắp như cây tùng, bước đi vững vàng chắc nịch.

Hắn ta không đeo mặt nạ, nhìn qua cũng thấy rõ, đó là Tần Như Lương.

Giờ này hắn ta vẫn còn trên đường, chắc hẳn vừa mới tham gia cung yến trở về, chỉ không ngờ rằng hắn ta không ngồi xe ngựa mà chọn đi bộ.

Chẳng lẽ hắn ta cũng muốn xem đêm Trung Thu ở dân gian náo nhiệt đến mức nào?

Tần Như Lương cũng chú ý tới ánh mắt ở giao lộ, bèn ngẩng đầu nhìn qua.

Hắn ta không nhận ra Thẩm Nguyệt ngay, chỉ cảm thấy bóng dáng của cô gái này có phần quen thuộc.

Tô Vũ trầm giọng nói: “Cô muốn quay về cùng hắn ta vào lúc này?”

Thẩm Nguyệt cụp mắt, khẽ cười: “Đột nhiên không muốn về nữa, đưa ta tới chỗ nào đó thật cao để ngắm trăng đi”.

“Rất tốt, ta cũng đang có ý này”.

Tô Vũ nắm tay Thẩm Nguyệt, hai người lại rảo bước trên đường.

Một cơn gió thổi tới, đèn lồng trên đường lớn đung đưa.

Khi ngang qua người Tần Như Lương, mái tóc dài nàng đột ngột bay lên phấp phới, như có như không sượt qua gò má của Tần Như Lương.

Tần Như Lương khựng lại, lập tức dừng bước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.