Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 194: Lần Đầu Đến Kỹ Viện



Khi quay về, trông nét mặt của Ngọc Nghiên có chút phức tạp.

Nàng ta đem kết quả xử lý Hương Phiến kể lại toàn bộ cho Thẩm Nguyệt nghe.

Ngọc Nghiên thở dài nói: "Mặc dù nô tỳ rất ghét những hành động của Hương Phiến nhưng những chuyện mà ả ta làm vẫn còn chưa ác bằng Liễu thị kia. Vẫn là Liễu thị thâm độc nhất, nô tỳ thật không ngờ Hương Phiến đã phục vụ lâu như vậy mà khi xảy ra chuyện tướng quân vẫn không mảy may nhớ lại tình cũ, còn nhẫn tâm đem bán ả ta vào kỹ viện".

"Con người đó quả thật bạc tình, cho dù không có tình nghĩa vợ chồng thì vẫn còn có duyên mưa sương, thà đánh chết Hương Phiến còn khiến cho người ta phục hơn".

"Nô tỳ còn nghe nói, Hương Phiến vừa bị lôi đi thì Tần tướng quân đã liền đưa Liễu thị về Phù Dung Uyển. Đây đúng là nam nhân vô sỉ tàn nhẫn nhất mà nô tỳ từng thấy".

Thẩm Nguyệt ăn cũng không có cảm giác ngon miệng, liền để đũa xuống nói: "Tần Như Lương chẳng phải luôn như vậy hay sao?"

Ngọc Nghiên thấy thế liền nói: "Sao công chúa lại không ăn nữa? Có phải do nô tỳ nói nhiều quá không? Vậy thì nô tỳ sẽ không nói nữa".

Thẩm Nguyệt nói: "Chuyện hôm nay đúng là khiến cho ta ăn cơm không ngon".

Đối với Hương Phiến thì làm gì còn kết cục nào tồi tệ hơn thế này nữa?

Nhưng việc này đã qua thì cũng không nên đề cập đến nữa.

Thẩm Nguyệt nghe nói con nhà người ta được hai ba tháng tuổi đều rất thích cười, cả ngày đều vui tươi hớn hở cười không ngừng.

Nàng nhìn lại con nhà mình, cả ngày đều không ăn thì ngủ, sau khi ăn xong cũng chỉ mở to mắt ngẩn ngơ, Thẩm Nguyệt có cố gắng đến cỡ nào cũng không thể khiến cho nó cười được.

Thẩm Nguyệt ngồi xuống thảm, ủ rũ thở dài nói: "Con trai à, cười cho mẹ thấy một cái bộ khó khăn lắm hay sao?"

Trước đây nàng vẫn thường lo lắng Bắp Chân là một đứa trẻ câm điếc, bây giờ nàng lại lo lắng Bắp Chân là một đứa trẻ ngốc.

Trong lúc nàng đang cúi đầu ủ rũ thì Bắp Chân lại đột nhiên nhếch miệng cười.

Khi Thôi thị và Ngọc Nghiên nhìn thấy thì liền nói: "Công chúa! Công chúa nhìn kìa! Bắp Chân đang cười!"

Nhưng nụ cười chỉ thoáng qua trên miệng Bắp Chân vài giây, khi Thẩm Nguyệt vừa ngẩng đầu nhìn thì nó lại không cười nữa.

Thẩm Nguyệt cố trêu chọc nó hết lần này đến lần khác nhưng nó vẫn không cười.

Thẩm Nguyệt mệt mỏi nói: "Haiz, rốt cuộc là ta trêu chọc nó hay là nó trêu chọc ta đây?"

Vài ngày sau, Thẩm Nguyệt xuất hiện trước Minh Nguyệt Lâu.

Mới sang đông được mấy ngày, bầu trời cũng tối sớm hơn bình thường.

Hoàng hôn vừa buông thì nơi này đã thắp đèn rực rỡ, bầu không khí nồng nặc mùi phấn son, những tiếng chèo kéo không ngừng vang lên bên tai.

Có rất nhiều khách nhân lưu luyến không rời, phía trước kỹ viện có vô số cô nương xinh đẹp đang mỉm cười động lòng người.

Nếu như có nơi tốt để về thì làm gì có ai muốn lưu lạc phong trần?

Dưới những nụ cười ấy tràn đầy chua xót và bất lực.

Ngọc Nghiên rất nhát gan, nàng ta nắm chặt tay Thẩm Nguyệt nói: "Công tử, nơi này... chúng ta thật sự không vào được đâu".

Thẩm Nguyệt hỏi: "Mấy cô nương bên trong sẽ ăn thịt ngươi hay sao?"

"Bọn họ muốn ăn cũng ăn không được, nô tỳ chỉ cảm thấy ra vào nơi này là trái với đạo đức".

"Ngay cả sòng bạc ngươi cũng dám vào mà còn không dám vào đây hay sao?"

Ngọc Nghiên lộ ra vẻ bối rối.

Tất nhiên nàng ta biết tại sao Thẩm Nguyệt lại đến đây. Bởi vì Hương Phiến đang ở trong Minh Nguyệt Lâu này.

Nhưng dù sao thì nơi này cũng là nơi trụy lạc của đám đàn ông.

Lúc này Thẩm Nguyệt đã bảo hai cô nương ở cửa kéo Ngọc Nghiên vào trong với mình.

Vì vậy, hai cô nương một trái một phải đã kéo Ngọc Nghiên đi vào Minh Nguyệt Lâu, vừa đi vừa trêu chọc: "Tiểu đệ đệ lần đầu tiên đến đây sao, tiểu đệ đệ yên tâm, bên trong chơi vui lắm..."

Ngọc Nghiên rú lên một tiếng như heo bị chọc tiết.

Mọi người xung quanh nhìn Ngọc Nghiên với ánh mắt khó hiểu, nói với vẻ khuyên nhủ: "Thanh niên phải trải qua chuyện này mới có thể trở thành đàn ông thật thụ, ngươi không cần sợ hãi, sẽ rất sung sướng đó".

Thẩm Nguyệt ở bên cạnh nở một nụ cười hài lòng, sau đó mới bảo hai cô nương buông Ngọc Nghiên ra, Ngọc Nghiên sợ hãi thút thít đi sát bên cạnh Thẩm Nguyệt.

Đứng ở sảnh, Thẩm Nguyệt nhìn thấy khung cảnh vô cùng náo nhiệt, những thanh âm tươi mát thoát tục cũng không ngừng vang lên.

Ngọc Nghiên nhìn đám người đang ôm ấp tán tỉnh nhau loạn lên hết cả thì không khỏi mắng chửi: "Không biết xấu hổ! Đồi phong bại tục! Mất hết mặt mũi!"

Thẩm Nguyệt nghe thấy những lời nói chính trực cùng bộ dáng đầy phòng bị của Ngọc Nghiên thì giật giật khóe miệng, không nhịn được cười mà nói: "Mắng, tiếp tục mắng, ta cũng muốn nghe một chút, ngươi rốt cuộc có thể nói ra bao nhiêu châm ngôn bốn chữ".

Ngọc Nghiên nghẹn họng mất một lúc cũng không nói ra thêm được nữa, liền nói: "Nô tỳ tài sơ học thiển cho nên không biết thêm nữa".

Thẩm Nguyệt chậm rãi cười nói: "Nếu như đã đến đây rồi thì cũng phải biết cách thích ứng. Nếu như ngươi không thích mấy cô nương ở đây thì lần sau chúng ta sẽ đi nơi khác, nơi mà có nhiều tiểu ca ca đẹp trai đó".

Ngọc Nghiên nghe vậy thì suýt chút nữa đã khuỵu xuống, nàng ta nói: "Không được, ta thích, rất thích ở đây".

Nếu như nàng ta dám cùng với công chúa đi tới nơi có nhiều tiểu ca ca thì chắc chắn sẽ bị Tô đại nhân và Tần tướng quân lột da.

Ở trong kinh thành cũng không thiếu những nơi như vậy.

Suy cho cùng những kẻ có tiền đều có khẩu vị rất quái đản, có không ít quan lớn thích nam sủng, bình thường nam nữ gì cũng có thể ăn được.

Lúc này quản sự mới tiến lên hỏi: "Nhị vị công tử mới tới Minh Nguyệt Lâu lần đầu sao, có muốn chỉ đích danh cô nương nào không? Nếu như không thì nhị vị công tử muốn loại cô nương như thế nào? Tiểu nhân có thể gọi các cô nương lại đây cho nhị vị công tử lựa chọn".

Thẩm Nguyệt thong thả nói: "Ta thích những cô nương mới mẻ. Ở đây có cô nương nào mới tới không bao lâu hay không?"

Quản sự trả lời: "Tất nhiên là có".

"Vậy thì gọi ra một lượt để ta chọn".

Nhìn thấy thái độ thành thạo của Thẩm Nguyệt, Ngọc Nghiên vô cùng sửng sốt. Rõ ràng đây là lần đầu tiên nàng đến đây nhưng trông nàng lại y hệt như một tay chơi sành sỏi.

Sau một lúc, một số cô gái đã được dẫn ra phía trước.

Thẩm Nguyệt liếc nhìn thấy Hương Phiến đang đứng ở phía sau thì liền chỉ vào nàng ta nói: "Chọn nàng ta đi".

Quản sự lạnh lùng liếc mắt nhìn về phía Hương Phiến nói: "Phiến nhi, có công tử nhìn trúng ngươi, ngươi mau hầu hạ đi".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.