Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 196: Từ Từ Mà Tận Hưởng



Thẩm Nguyệt không mặn không nhạt nói: "Một đôi giày rách nát dơ bẩn đã bị các ngươi mang qua thì ta còn cần làm cái gì nữa? Ngươi tự sờ vào lương tâm của mình mà nói, ngươi thật sự suy nghĩ cho ta hay sao?"

Nàng chậm rãi đứng dậy, đứng đối diện Hương Phiến nói: "Nếu như ngươi thật sự suy nghĩ cho ta thì ngươi không thể không nhìn ra ta vừa nhìn thấy Tần Như Lương liền cảm thấy vô cùng ghê tởm. Bây giờ ngươi nói ra những lời này cũng khiến cho ta cảm thấy vô cùng ghê tởm".

"Cô cảm thấy ghê tởm, còn ta đã không thể chịu đựng nổi nữa!", Hương Phiến vừa hận vừa đau lòng.

"Ta yêu tướng quân nhưng hắn ta thì sao, hắn ta chỉ dùng ta làm công cụ để trút giận! Hắn ta mỗi đêm đều nghĩ đến cô mà hành hạ ta, ta còn có thể làm gì nữa? Chẳng lẽ ta phải ngồi chờ bị hắn ta hành hạ đến chết hay sao?"

"Có bao giờ cô nghĩ đến tất cả những nỗi đau mà ta phải gánh chịu đều là do cô hay không! Ta hận cô nhưng ta lại không dám hận cô, ta còn có thể làm gì được nữa?"

"Công chúa, ta cũng là do cùng đường mà thôi".

Thẩm Nguyệt yên lặng lắng nghe sau đó mới nói: "Cho nên ngươi vẫn cảm thấy mình rất oan uổng đúng không? Rõ ràng có rất nhiều con đường để đi nhưng ngươi lại cố tình chọn con đường hẹp nhất và ngu ngốc nhất".

"Bởi vì ngươi cho rằng con đường này tuy mạo hiểm một chút nhưng có thể một mũi tên bắn chết hai con chim, vừa có thể chuyển đi nỗi thống khổ của ngươi vừa có thể khiến cho đối phương đấu với nhau đến đầu rơi máu chảy".

"Hương Phiến, ngươi nói ngươi cùng đường nhưng trong lúc ngươi cùng đường ngươi vẫn cố công tính kế người khác để cho bản thân mình hưởng lợi".

Thẩm Nguyệt vuốt lại vạt áo giống như không có chuyện gì xảy ra rồi lại nói: "Ta còn tưởng rằng mấy ngày qua ngươi có thể ngẫm lại xem bản thân mình đã sai ở chỗ nào, hiện tại xem ra ngươi một chút cũng không biết sai, vậy thì ngươi cứ tiếp tục ở đây chấp nhận số phận của mình đi".

Ở lại thêm cũng vô ích, Thẩm Nguyệt liền xoay người chuẩn bị rời đi.

Hương Phiến ở sau lưng trở nên cuồng loạn gào lên: "Cô muốn ta biết ta sai ở đâu, chẳng lẽ nếu như ta biết sai thì cô sẽ cứu ta khỏi nơi này hay sao?"

Bên ngoài quá mức ồn ào, cho dù Hương Phiến có gào đến tê tâm liệt phế cũng không có ai nghe thấy.

Mà cho dù có nghe được thì cũng sẽ không có ai để ý đến.

Thẩm Nguyệt dừng bước, quay lại nhìn nàng ta, nhướng mày nói: "Sao lại không? Nhưng sau khi đến đây thì ta đã thay đổi chú ý rồi!"

Sắc mặt Hương Phiến thay đổi, nàng ta hung hăng cười nói: "Cô không cần phải giả vờ, cô nghĩ ta sẽ tin cô hay sao? Hôm nay hai người không thể nào ra khỏi phòng này!"

Thẩm Nguyệt nheo mắt hỏi: "Tại sao không được?"

Hương Phiến nói: "Chỉ cần hai người dám đi ra khỏi phòng này thì ta lập tức sẽ vạch trần thân phận nữ nhân của hai người! Thấy nữ nhân dám đi vào thanh lâu, tất cả những kẻ ở đây đều là lang sói hạ lưu, ta không tin bọn chúng sẽ buông tha cho hai người!"

Thấy Thẩm Nguyệt vẫn thản nhiên, Hương Phiến lại nở nụ cười gian ác nói: "Cho dù cô nói mình là công chúa thì ở đây sẽ có ai tin chứ? Có hai nữ nhân tự động dâng đến cửa, tú bà trong kỹ viện này vui vẻ còn không kịp, nói không chừng đến cuối cùng hai ngươi cũng sẽ rơi vào kết cục giống như ta!"

Thẩm Nguyệt ngồi lại, chậm rãi nói: "Ta đây cũng không vội đi, ở lại trong phòng ngươi một chút cũng được. Ta cũng muốn xem thử ngươi định làm gì ta".

Khi Hương Phiến nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Thẩm Nguyệt, nàng ta chỉ hận không thể xé gương mặt lạnh nhạt của Thẩm Nguyệt xuống, khiến cho nàng trở nên hoảng sợ bàng hoàng giống như mình!

Hương Phiến nhìn nửa tách trà mà Thẩm Nguyệt để lại trên bàn, đắc ý nói: "Cô vừa uống trà này rồi".

Thẩm Nguyệt không đáp mà chỉ hỏi lại: "Vậy thì sao?"

Hương Phiến lúc này hoàn toàn không còn chút gì thê thảm đáng thương như trước đó, nàng ta nở nụ cười gian ác nói: "Ở trong trà của cô ta đã hạ xuân hoa đề, cô có biết đó là thứ gì không? Đó chính là thứ mà Minh Nguyệt Lâu này sử dụng để đối phó với những kỹ nữ không nghe lời"

Hương Phiến lại nói: "Chưa tới nửa nén hương thì xuân dược sẽ phát tác bên trong cơ thể của cô, ta muốn từ đêm nay đến rạng sáng, bất cứ khách phong trần nào đến phòng của ta thì cô cũng phải phục vụ thay ta, bất kể có bao nhiêu người đến thì cô cũng phải phục vụ!"

"Chính cô đã khiến cho ta bị bán vào nơi này, hiện tại ta cũng muốn cô phải nếm thử chút hương vị đau khổ mà ta đã nếm qua!", Hương Phiến điên cuồng nói: "Công chúa thì thế nào, cô cho rằng bản thân mình cao cao tại thượng lắm hay sao? Lát nữa đợi đám khách làng chơi đó đến đây thì cô còn không bị chơi cho chết!"

Ngọc Nghiên vô cùng tức giận, không đợi Thẩm Nguyệt lên tiếng thì nàng ta đã bước tới tát Hương Phiến hai cái rồi nhổ nước bọt nói: "Tiện nhân không biết xấu hổ!"

Thẩm Nguyệt nói nhỏ: "Ngọc Nghiên, ngươi không cần phải chấp nhặt với ả ta, làm như vậy chẳng khác nào hạ thấp thân phận của mình".

Ngọc Nghiên tức giận quay lại bên cạnh Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt lại nói với Hương Phiến: "Ta vốn không định đến đây xem chuyện nực cười của ngươi, nếu như ngươi thật lòng biết hối cải thì vẫn còn được một con đường sống, nhưng cho đến tận bây giờ ngươi vẫn không biết hối cải, còn làm mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn. Một khi đã như vậy thì ai cũng không cứu được ngươi!"

"Vẫn là Tần Như Lương tàn nhẫn, không niệm tình mưa sương, nói bán liền bán, nhẫn tâm ném ngươi đến nơi này. Đối với nữ nhân, nơi này là luyện ngục vô biên, kỳ thực còn đau đớn hơn dùng dao giết chết ngươi".

Thẩm Nguyệt nhếch miệng cười, không chút hoang mang nói tiếp: "Thời gian nửa nén hương hình như cũng sắp đến rồi".

Hương Phiến không thể phản ứng kịp với câu nói của Thẩm Nguyệt, ngược lại còn hỏi: "Cô không sợ hãi cầu xin tha thứ sao?"

"Kẻ nên sợ hãi cầu xin sự tha thứ cũng không phải là ta".

Một lúc sau Hương Phiến liền cảm thấy có chuyện không ổn.

Khung cảnh trước mắt nàng ta đột nhiên trở nên mơ hồ, cơ thể nàng ta bắt đầu nóng lên, thở không ra hơi, hô hấp vô cùng gấp gáp.

Thuốc này so với loại thuốc mà Thẩm Nguyệt trúng phải lúc trước ghê gớm hơn rất nhiều, hiệu quả vô cùng nhanh chóng, chỉ trong thời gian ngắn đã có thể đẩy trạng thái của người ta đến cực điểm, khiến cho người ta vô cùng thống khổ đau đớn.

"Sao lại thế này, ta rõ ràng nhìn thấy cô...", Hương Phiến toàn thân ửng đỏ, trừng mắt nhìn Thẩm Nguyệt.

Ngọc Nghiên khinh thường nói: "Tiện nhân, thứ trà dơ bẩn ở Minh Nguyệt Lâu cũng xứng để công chúa uống hay sao?"

Vừa rồi Thẩm Nguyệt chỉ giả vờ uống trà, thật ra nàng đã đổ một nửa trà vào tay áo. Thẩm Nguyệt lúc này đang ngồi vuốt ve góc ống tay áo hơi ướt, không hề nhúc nhích.

Ngọc Nghiên lại giễu cợt nói: "Đúng là không thể không đề phòng kẻ khác, lúc nãy khi công chúa bảo ngươi đi đóng cửa sổ thì đã đổi vị trí hai chén trà với nhau rồi. Chén trà mà ngươi uống mới là chén bị hạ dược, ngươi ngồi đó mà chậm rãi hưởng thụ đi!"

"Ngươi! Các ngươi...", Hương Phiến phẫn hận không thôi, mấy đầu móng tay liên tục cào vào trụ giường, thân thể nhất thời không thể ổn định, mềm nhũn ngã ra ở trên giường rồi không ngừng rên rỉ co quắp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.