Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 201: Bánh Bông Lan Và Mì Trường Thọ



Tô Vũ cũng cười cười: “Cô cũng đồng ý để ta quyết định địa điểm rồi, hình như ngươi không nói là không thể đặt tại nhà của ta”.

Thẩm Nguyệt hiểu ra: “Ngươi lừa ta, ngươi lừa ta là tới tửu lâu, thực chất ngay từ đâu đã dự tính để ta tới nhà ngươi rồi!”

“Trong nhà tự tại hơn, mời A Nguyệt”.

Thẩm Nguyệt cũng biết rằng cứ đứng giằng co ở bên ngoài cũng không hay, đến cũng đến rồi, nếu không vào trong, hắn sẽ tưởng rằng nàng sợ hắn.

Nàng rất quen với viện lạc ở nơi này, sóng vai cùng Tô Vũ đi trên con đường nhỏ.

Trong viện tử của hắn có hoa mai, vào mùa này, hoa mai đón chút gió lạnh nên kết thành nhị hoa ở đầu cành, hương hoa mai thoang thoảng.

Sau đó Thẩm Nguyệt phát hiện ra, trong nhà Tô Vũ không hề chuẩn bị cơm tối.

Tô Vũ nói: “Tới nhà ta rồi, đâu thể để cô được hời. Tất nhiên ta muốn đích thân cô chuẩn bị cơm”.

Thẩm Nguyệt nheo mắt nói: “Ta đường đường một công chúa mà phải đích thân nấu cơm cho ngươi? Tô Vũ, ngươi mơ hay quá!”

Tô Vũ hồi tưởng lại: “Trước kia chẳng phải cô cũng từng nấu cho Liên Thanh Châu sao? Khi hắn đón sinh thần, cô cũng làm bánh bông lan cho hắn, ta nếm thử rồi, rất ngọt”.

Thẩm Nguyệt sững người: “Ngươi muốn ăn cái đó?”

Tô Vũ gật đầu.

Thẩm Nguyệt mới hỏi: “Hôm nay là sinh thần của ngươi?”

Tô Vũ đứng dưới ánh đèn mà mỉm cười: “Nếu cô muốn nói tới ngày ta ra đời, hẳn rằng trên thế gian này chẳng có mấy người nhớ. Nếu nói là ngày ta được sinh ra lần nữa, đại khái là ngày này mỗi năm. Cho nên ngày hôm nay rốt cuộc có được coi là sinh thần của ta hay không, ta cũng không biết nữa”.

“Sinh ra lần nữa cũng là bắt đầu mới rồi”, Thẩm Nguyệt nói: “Nếu ngươi nói ngay từ đầu rằng đó là ngày hôm nay, ta có thể chuẩn bị trước. Bây giờ đợi nấu xong cũng phải một canh giờ sau. Trù phòng ở đâu?”

Tô Vũ dẫn Thẩm Nguyệt tới trù phòng.

Bên trong trù phòng đèn đuốc sáng trưng, nhưng không có một hạ nhân nào.

Tất cả nguyên liệu có thể cần dùng đều được chuẩn bị sẵn sàng, dường như chỉ còn chừa lại bước cuối cùng - để nàng đích thân nấu cơm cho Tô Vũ.

Thẩm Nguyệt xắn tay áo, rửa tay sạch sẽ, tìm trứng gà và bột mình, bắt đầu bận rộn trong trù phòng.

Nàng chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Lần sau có yêu cầu gì thì ngươi cứ nói thẳng, không cần vòng vo. Ngươi muốn ăn cơm ta nấu, ngươi cứ nói ra, ta cũng vẫn nấu cho ngươi. Dù sao để cảm ơn ngươi, bấy lâu nay chúng ta cũng có chút giao tình”.

Ngừng lại đôi chút, nàng bổ sung thêm: “Chỉ là, nếu ta nấu không ngon, dù có khóc ngươi cũng phải ăn hết cho ta”.

Tô Vũ đáp: “Nhưng ta sợ bị từ chối”.

Thẩm Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn hắn, buột miệng hỏi: “Người như ngươi mà cũng sợ bị từ chối à? Ngươi đẹp trai như thế, ai nỡ từ chối ngươi?”

“Chẳng phải cô vẫn luôn từ chối ta sao”.

“Đâu ra là luôn!”, Thẩm Nguyệt đáp: “Nếu ta từ chối ngươi, ta còn đứng trong trù phòng này làm gì? Cứ giả bộ vô tội đi, có tin ta úp chậu bột lên đầu ngươi không”.

Sau đó Thẩm Nguyệt khuấy trứng gà, đột nhiên hai mắt lóe sáng, nàng hỏi Tô Vũ: “Ban nãy ngươi nói lần trước ngươi ăn bánh bông lan ta làm cho Liên Thanh Châu?”, nói rồi nheo mắt lại đầy nguy hiểm: “Ngươi còn không thừa nhận rằng người tối hôm đó là ngươi?”

Ánh mắt của Tô Vũ khá gian xảo: “A, nói hớ rồi”.

Thẩm Nguyệt không nghe hắn giải thích, đuổi đánh hắn khắp trù phòng.

Tô Vũ vừa né tránh vừa cười trộm: “Cô nói hôm nay coi như sinh thần của ta, A Nguyệt, cô không thể đánh ta được”.

Thẩm Nguyệt tức đến mức thở phì phò: “Được, bây giờ ta không so đo với ngươi, lát nữa sẽ lấy bánh bông lan nhồi cho ngươi chết nghẹn”.

Tô Vũ nhìn động tác nhuần nhuyễn của nàng, đột nhiên buột ra một câu: “Ta nhớ lúc trước cô không biết làm mấy thứ này, cả Đại Sở cũng không có món ăn này”.

Thẩm Nguyệt căng thẳng: “Khi ta hôn mê, linh hồn thoát ra ngao du khắp thiên hạ một vòng, trải nghiệm nhiều tri thức rộng, không được à?”

Tô Vũ cụp mắt, che đi thần sắc trong đôi mắt.

Thẩm Nguyệt chưa từng nghĩ rằng, nàng bây giờ và Thẩm Nguyệt trước kia rốt cuộc nên tính là một người hay hai người?

Bây giờ nàng vẫn đang sống, rốt cuộc là sống giúp người khác hay sống vì chính mình?

Lời nói của Tô Vũ đột nhiên khiến nàng cảm thấy nặng nề.

Tô Vũ cắt thái rau củ theo yêu cầu của Thẩm Nguyệt, lát nữa nàng định dùng chỗ bột còn thừa để làm món khác.

Thẩm Nguyệt có chút lơ đễnh, buột miệng tìm một chủ đề nào đó: “Trước đó nghe ngươi nói sống lại cuộc đời, là có ý gì?”

Tô Vũ đáp: “Từ nhỏ đã lang thang lưu lạc, không ngừng chạy trốn, không ngừng bị truy sát, sau đó gặp được ân nhân cứu mạng, từ đó mới yên ổn”.

Thẩm Nguyệt thấy nghẹn lòng: “Tại sao có người muốn truy sát ngươi?”

“Có lẽ bởi vì ta còn sống, có chút vướng víu”.

Động tác của Thẩm Nguyệt thoáng khựng lại: “Vậy thì càng phải sống tốt hơn chứ, cho họ thấy vướng víu chết luôn”.

Tô Vũ cười cười: “Sau này ta cũng nghĩ như cô đấy”.

“Vậy ân nhân cứu mạng của ngươi vẫn còn trên đời chứ?”

“Không còn nữa rồi?”

“Có để lại hậu nhân không?”

“Có một con gái”.

Thẩm Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, chẳng hiểu sao nàng lại hỏi: “Là một cô bé hay đã trưởng thành rồi?”

“Còn nhỏ thì sao mà đã trưởng thành thì sao”, Tô Vũ hỏi.

Thẩm Nguyệt bừng tỉnh, bàn tay khuấy trứng gà vừa nhanh vừa mạnh: “Không sao cả, chỉ cảm thấy ngươi nên chăm sóc cho người ta thật tốt. Nếu cô nương đã trưởng thành rồi, có được người đi trước như ngươi, chắc cũng khó ưng lòng với người đàn ông khác”.

Tô Vũ không đáp lời.

Qua một lúc lâu sau, hắn mới nói: “Nàng có ý trung nhân, mà cũng đã gả cho người ta rồi”.

Lần đầu tiên Thẩm Nguyệt nghe ra được vẻ rầu rĩ và thê lương trong lời nói của hắn.

Nàng buột miệng lấp liếm cho qua: “Ồ, vậy sao. Ta còn tưởng nàng định lấy thân báo đáp ngươi cơ”.

Tô Vũ khẽ cười: “Nàng ấy cũng cảm thấy ta là một người rất xấu xa”.

Thẩm Nguyệt nhíu mày: “Vậy chắc chắn nàng ta nhìn nhầm rồi, ngươi không cần để tâm”.

“Được, cô nói không để tâm, ta sẽ không để tâm nữa”.

Thẩm Nguyệt đặt bánh bông lan vào xửng hấp. Loại bếp này dùng củi đốt khiến nàng không thể khống chế được mức lửa khi nướng, rất dễ thất bại, đành bỏ vào xửng hấp.

Thẩm Nguyệt vừa nhào bột vừa nói: “Nếu nói đến loại bánh ngọt kiểu Tây này, ta còn biết làm vài loại nữa, nhưng ngươi mà bắt ta làm thịt cá thì ta không biết, mà đâu thể chỉ ăn mỗi bánh bông lan được. Ta định làm mì trường thọ cho ngươi, nhưng ta không biết kéo sợi mì, đành dùng mì gọt bằng dao để thay mì trường thọ vậy”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.