Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 204: Phiền Muộn Trong Lòng



Nhưng dường như đã nghẹn lại một hơi.

Thẩm Nguyệt vỗ vai Tô Vũ, thản nhiên an ủi: "Huynh đệ, ngươi phải nghĩ thoáng một chút, trên đời này không thiếu hoa thơm cỏ lạ, chuyện tốt còn ở phía sau. Dù sao ngươi vẫn còn trẻ, vừa có tài năng lại vừa có nhan sắc".

Tô Vũ nhìn xuống bàn tay đang đặt trên vai mình rồi nói: "Ừm, ta cảm thấy cô cũng rất tốt".

Thẩm Nguyệt nheo mắt lại nói: "Ta đang nghiêm túc an ủi ngươi, ngươi không thể đứng đắn một chút hay sao?"

Tô Vũ khẽ cười, quay đầu nhìn ánh trăng trên mặt nước rồi nói: "A Nguyệt, không biết cô có thể hiểu cảm giác này hay không?"

Thẩm Nguyệt im lặng chờ hắn nói.

"Ta theo nàng ấy từ lúc nàng tập tễnh bước đi đến lúc bi bô tập nói, là người đỡ nàng đi và nghe nàng nói. Ta cố gắng tập võ vì muốn bảo vệ nàng, ta cố gắng đọc sách vì muốn có được thứ gì đó để có thể dạy lại cho nàng. Trong khoảng thời gian còn tốt đẹp, ta chỉ hận không thể đem toàn bộ thế giới tặng cho nàng ấy".

Thẩm Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngươi theo nàng ấy từ lúc còn nhỏ đến khi lớn lên lập gia đình, nàng ấy nhiều lắm cũng chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, nhìn dáng vẻ hiện tại của ngươi thì cũng không lớn hơn nàng ấy mấy tuổi, vậy mà lúc nào nguơi cũng phải che chở đằng trước, học hỏi đằng trước nàng ấy. Ngươi thực sự đã rất vất vả rồi".

"Ta không nhớ chuyện gì vất vả, chỉ nhớ lại sự vui vẻ ngọt ngào mà thôi".

Tô Vũ nói: "Sau này nhà của nàng ấy trải qua biến loạn, nàng ấy đã hận ta. Để cầu một đường sống ta phải tự tay mình đẩy nàng ấy cho một người khác, tự tay mình tạo ra một anh hùng cho nàng, để kẻ đó cứu nàng khỏi nguy hiểm và trở thành ý trung nhân của nàng ấy".

Thẩm Nguyệt nghe xong lời này thì bỗng nhiên cảm thấy rất buồn.

"Cũng chính ta đã tự tay đưa nàng ấy lên kiệu hoa, nhìn nàng gả đi".

Thẩm Nguyệt không thể nhìn thấy sự cay đắng sâu thẳm trong đôi mắt hắn, nàng nghĩ nàng cũng không nỡ nhìn thấy điều đó.

Nhắc đến những chuyện quá khứ, làm gì có ai mà không có những vết thương.

Tô Vũ cúi đầu, những ngón tay xoa xoa trên cây sáo trúc nhỏ, trầm giọng nói: "Nếu như ta muốn cho nàng ấy sự trọn vẹn thì ta cũng chỉ có thể dùng cách của ý trung nhân của nàng ấy, đau đớn nghe nàng ấy nhắc đến tên người khác bên tai mình. Ta chỉ có thể che giấu bản thân mình mới không cần sợ hãi bị nàng ấy nhận ra".

Lời nói vừa rồi của Tô Vũ khiến Thẩm Nguyệt cảm thấy như lọt vào trong sương mù.

Nàng hỏi: "Ngươi đã giả mạo ý trung nhân của nàng ấy rồi đi tìm nàng ấy à?"

Tô Vũ khẽ nhướng mày suy nghĩ một chút rồi mới nói với Thẩm Nguyệt như không có chuyện gì xảy ra: "Không, ta chỉ đang nghĩ nếu như ta là người đứng trong hỉ đường cùng nàng bái thiên địa mới thật là tốt làm sao. Nhưng ta chỉ có thể đứng trong đám đông nhìn từ xa, tự tưởng tượng mình là ý trung nhân của nàng".

Có lẽ nếu như hắn nói như vậy thì cũng không đến mức làm cho Thẩm Nguyệt nghĩ hắn là người xấu xa như trước kia.

Thẩm Nguyệt là một người thông minh, nếu như để cho nàng tìm ra manh mối không đúng lúc thì nàng sẽ oán hận hắn giống như trước đây.

Vì vậy, hắn đã chọn nói dối Thẩm Nguyệt.

Tô Vũ bình tĩnh lại và nhận ra rằng tối nay mình đã nói hơi nhiều.

Những lời này đều là tâm sự mà hắn chưa từng nói cho ai biết.

Thẩm Nguyệt lại vỗ vai hắn nói: "Những chuyện đã qua ngươi không nên để ở trong lòng rồi tự dày vò bản thân thêm nữa. Ngươi nên nghĩ thoáng một chút, nhìn về phía trước, đoạn đường sau này vẫn còn rất dài".

Tô Vũ thản nhiên cười nhẹ nói: "Đúng vậy, nên nhìn về phía trước, đoạn đường phía trước vẫn còn rất dài. A Nguyệt, ta đã kể chuyện của ta rồi, cô cũng kể chuyện của cô cho ta nghe đi".

Thẩm Nguyệt cũng cảm thấy lúc này bọn họ nên đối xử với nhau chân thành.

Nàng phải nói gì đây?

Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, nàng vẫn thấy không có gì để nói, cuối cùng chỉ có thể thở dài: "Chuyện của ta không phải ngươi đều đã biết rồi sao? Ta là một công chúa tiền triều, sinh được một đứa con trai, bây giờ lại không đội trời chung với đại tướng quân. Còn đối với những cảm xúc mà ngươi nói đến..."

Nàng nhún vai nói tiếp: "Ta phát hiện cảm xúc của ta lúc này trống rỗng. Ngươi cũng biết rõ chí hướng của ta rồi, sau khi đá văng Tần Như Lương thì ta nhất định sẽ nuôi mỹ nam trên toàn thiên hạ trở thành trai bao của ta".

Tô Vũ cười nói: "Có lạnh không?"

Thẩm Nguyệt lắc đầu.

Nhưng Tô Vũ vẫn cởi áo khoác của mình khoác lên người nàng. Nàng cũng cảm nhận được hơi ấm chân thành đến từ Tô Vũ.

Tô Vũ hỏi: "Tối nay phải về sao?"

"Ừm, nếu không Ngọc Nghiên sẽ lại cằn nhằn không ngừng".

Tô Vũ đứng dậy đưa tay về phía Thẩm Nguyệt nói: "Vậy để ta tiễn cô".

Thẩm Nguyệt bám lấy tay hắn đứng dậy khỏi hiên nhà gỗ, sau khi vuốt lại vạt áo thì cùng Tô Vũ quay người rời đi.

Nàng tự nhiên rút tay ra khỏi tay Tô Vũ, Tô Vũ cũng tự nhiên buông tay nàng ra.

Nàng trở về muộn, Ngọc Nghiên quả nhiên lại cằn nhằn một trận.

Khi Thẩm Nguyệt nằm trên giường, nàng nhớ lại hồ nước bên cạnh rừng trúc, ánh trăng treo trong nước và câu chuyện của Tô Vũ.

Nàng không ngủ được.

Sau khi trằn trọc suy nghĩ một lúc, Thẩm Nguyệt quay sang Bắp Chân, nhẹ nhàng nói: "Như vậy cũng rất tốt".

Sau này nàng không cần phải miên man suy nghĩ, tâm trí cũng không bị quấy rầy bởi hắn.

Một người đã có ý trung nhân, một người thì có cảm xúc trống rỗng, tình cảm của Tô Vũ cùng nàng không còn chỗ để phát triển thêm nữa.

Có thể trở thành bạn bè với nhau đã là rất tốt rồi.

Mấy ngày này, Thẩm Nguyệt thực sự cảm thấy phiền lòng.

Dù cho Ngọc Nghiên có nghĩ ra chiêu trò gì mới cũng không thể khiến nàng vui vẻ.

Thôi thị đã nhìn thấy có điều gì đó không ổn liền hỏi: "Công chúa có tâm sự gì sao? Nếu như không ngại thì xin công chúa cứ nói ra, biết đâu nô tỳ có thể giúp công chúa giải tỏa phiền muộn trong lòng".

Thẩm Nguyệt đen mặt lại nói: "Ta thì có thể có tâm sự gì chứ? Chỉ cần nhị nương không kể hết mọi chuyện của ta cho Tô Vũ thì ta đã vui lắm rồi".

Nàng ngồi dậy khỏi ghế tựa, nghiêm túc nhìn Thôi thị rồi nói: "Không được nói cho Tô Vũ biết rằng ta đang buồn bực".

Thôi thị ngập ngừng nói: "Chẳng lẽ công chúa phiền muộn vì đại nhân sao?"

Thẩm Nguyệt lại nằm trở lại, tùy ý xua xua tay, yếu ớt nói: "Bây giờ ta nhìn thấy ai cũng cảm thấy phiền lòng, có lẽ là do dì cả sắp tới rồi".

Ngọc Nghiên đi qua nghe nàng nói vậy thì sửng sốt hỏi: "Dì cả? Công chúa có dì cả lúc nào mà nô tỳ không biết?"

Thẩm Nguyệt cũng lười đáp lại nàng ta.

Trong Phù Dung Uyển, mặc dù Liễu Mi Vũ và Tần Như Lương đã hòa hảo như trước nhưng nàng ta vẫn có thể cảm nhận được rằng Tần Như Lương đã thay đổi.

Trong chuyện phòng the, Tần Như Lương không còn quan tâm đến cơ thể yếu đuối của Liễu Mi Vũ nữa mà đã trở nên thô bạo hơn trước một chút.

Mặc dù Tần Như Lương đã rất kiềm chế không trút giận lên nàng ta như khi làm với Hương Phiến.

Liễu Mi Vũ nhận ra rằng những gì Hương Phiến nói có lẽ là đúng.

Tần Như Lương đối với Thẩm Nguyệt là vì hận sinh yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.