Tần Như Lương tận mắt nhìn thấy nàng ta cùng người khác nhấp nhô tận hưởng, nằm dưới thân kẻ khác phóng túng thành dáng vẻ này.
Uổng cho hắn ta còn lòng đầy lo lắng sự an nguy của Liễu Mi Vũ, điều động nhiều người như vậy để xuống hồ trục vớt tìm kiếm.
Chuyện này kêu hắn làm sao có thể chấp nhận được đây.
Nhóm phu nhân theo sau thấy một màn này đều kinh ngạc thốt lên.
Giây tiếp theo Tần Như Lương giống như một cơn gió đột nhiên di chuyển tới trước giường, một phát tách hai người ra.
Hai người còn chưa kịp phản ứng lại, Tần Như Lương dưới cơn phẫn nộ đã bóp chặt lấy cổ của tên đàn ông kia, hung dữ dùng lực quăng hắn lên tường.
Lực quá lớn khiến tên đàn ông xụi người ngã quỵ xuống đất, trong miệng hắn cũng trào ra máu tươi, thậm chí còn chưa nhận thức được đã xảy ra chuyện gì.
Trong tích tắc tên đàn ông đó đã bị Tần Như Lương vặn gãy cổ, chết ngay tại chỗ.
Liễu Mi Vũ cuối cùng cũng lấy lại được vài phần tỉnh táo, nàng ta vừa lim dim nâng mí mắt liền nhìn thấy cảnh tượng máu me này mà thét lên một tiếng chói tai.
Tiếp đó khi thấy bản thân không mảnh vải che thân phơi bày trước mặt mọi người, sắc mặt nàng ta thoắt cái tái mét, không ngừng trốn dưới chăn, khóc lóc thảm thiết: “Sao, sao lại thế này…”
Nàng ta nước mắt lưng tròng nhìn hướng Tần Như Lương, cố gắng nắm lấy tay hắn ta.
Nhưng Tần Như Lương vừa nhìn thấy đôi tay này của nàng ta vịn lên tấm lưng của tên đàn ông khác.
Gương mặt Tần Như Lương lộ ra nét đau khổ cùng thất vọng, hắn tránh khỏi cái với tay này, chỉ thấp giọng gầm thét như dã thú: “Xảy ra chuyện gì mà bản thân nàng còn không biết sao?”
“Tướng quân xin chàng hãy tin ta, ta là bị oan mà! Ta bị người khác gài bẫy!”
Tần Như Lương như gằn từng chữ từ kẽ răng: “Ta tận mắt nhìn thấy nàng cùng người khác ân ái, ai có thể vu oan cho nàng đây. Chẳng lẽ bất luận tên đàn ông nào ở trên người nàng đều có thể mang lại cho nàng khoái cảm sao?”
“Tướng quân không phải đâu mà…”, Liễu Mi Vũ khóc không thành tiếng.
Các phu nhân nhà quan đều biết đây là chuyện gia đình phủ tướng quân nên tất cả đều giải tán trong hậm hực.
Tần Như Lương không muốn nhìn thấy nàng ta thêm giây phút nào nữa, lúc này hắn thực sự cảm thấy toàn thân nàng ta lộ ra một chữ, chính là- bẩn.
Hắn quay người kiên quyết rời đi với đôi mắt ẩn chứa sự thống khổ.
Liễu Mi Vũ đau khổ tột cùng nói vọng theo: “Tướng quân xin chàng hãy nghe ta nói đi mà, Mi Vũ thực sự không biết gì cả…”
Sau đó Hương Lăng tiến vào, chủ tớ hai người cùng bật khóc nức nở.
Hương Lăng dìu Liễu Mi Vũ trở lại Phù Dung Uyển rồi mang nước nóng tới cho nàng ta lau rửa.
Bữa tiệc tối nay cứ vội vàng như vậy khép lại.
Có lẽ đợi tới ngày mai, sự việc Tần Như Lương bị ‘cắm sừng’ này sẽ bị lan truyền ra khắp thành Nam.
Ngay tối đó Tần Như Lương đã bình tĩnh lại, hắn muốn truy xét việc này nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Bởi không ai biết tên gian phu này là ai, hơn nữa còn bị Tần Như Lương đánh chết tại chỗ, do đó manh mối đều bị cắt đứt.
Phù Dung Uyển lúc này cũng rối loạn tới gà bay chó sủa.
Liễu Mi Vũ kiên quyết muốn chết chìm trong bồn tắm.
Hương Phiến tận lực ngăn cản, nàng ta không dám rời nửa bước, đành phải kêu bà tử bưng nước nhanh chóng đi mời Tần Như Lương tới.
Đợi Tần Như Lương đến thì Liễu Mi Vũ đã chỉ còn hơi tàn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt của nàng ta vương đầy nước mắt, trông vô cùng điềm đạm đáng thương.
Vừa thấy Tần Như Lương, Liễu Mi Vũ lập tức khóc thút thít: "Mi Vũ tự biết kiếp này không có mặt mũi nào gặp lại tướng quân nữa nên chỉ còn con đường duy nhất là tìm tới cái chết. Nhưng Mi Vũ khẩn thiết xin chàng nhất định phải trả lại trong sạch cho Mi Vũ… Mi Vũ không biết kẻ đó không phải là tướng quân… khi đó Mi Vũ không minh mẫn, cũng không còn sức lực, tưởng rằng, tưởng rằng là tướng quân trong phòng của ta…"
Nói đoạn nàng ta liền che mặt khóc lóc: “Nếu không ta có chết cũng sẽ không để hắn đạt được ý đồ…, là hắn đã cưỡng hiếp ta, Mi Vũ cũng chỉ là người bị hại thôi mà…"
Tần Như Lương thấy dáng vẻ khóc lóc sống không bằng chết này của nàng ta rốt cuộc vẫn động lòng trắc ẩn.
Cho đến bây giờ hắn đều không nỡ làm đau, làm tổn thương tới một sợi tóc của nàng ta.
Nhưng hôm nay nàng ta lại bị kẻ khác mặc ý lăng nhục, nàng ta nói đúng, nàng ta cũng là người bị hại.
Tần Như Lương nghe thấy Liễu Mi Vũ luôn miệng kêu gào hai tiếng ‘tướng quân’, nàng ta có khả năng không nói dối mà thực sự cho rằng kẻ đó là hắn ta.
Người phụ nữ hắn nâng trong tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan lại… chỉ cần nghĩ tới trái tim Tần Như Lương lại đau như dao cắt.
Tần Như Lương ôm nàng ta lên từ trong bồn tắm, khàn giọng nói: “Tất cả đều lui xuống cho ta”.
Liễu Mi Vũ vẫn nức nở: “Cầu xin tướng quân hãy lấy lại công bằng cho ta…”
“Người cũng đã bị ta giết chết rồi, nàng còn muốn tìm công lý như thế nào? Mọi người đều đã biết đêm nay người phụ nữ của Tần Như Lương này cùng một tên đàn ông lỗ mãng vụng trộm, nàng nói xem phải làm thế nào?”
“Tướng quân…”, Liễu Mi Vũ hối hận tới cực điểm: “Ta không biết thế nào, ta không động nổi tay, không thể nhận ra người… có khả năng là ta bị người khác hại mà…”
“Nàng nói mình bị ai hãm hại?”
“Là công chúa… nhất định là công chúa!”
“Không phải nàng muốn hòa giải với nàng ta sao? Đêm nay nàng ta chưa từng có bất kỳ động tác nào sớm đã trở về Trì Xuân Uyển nghỉ ngơi rồi. Bây giờ nàng lại muốn đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu nàng ấy để giảm nhẹ cảm giác tội lỗi của bản thân sao?”
Liễu Mi Vũ yếu ớt lắc đầu: “Ta không có…”
Lần này hắn không hồ đồ nghe lời một phía từ Liễu Mi Vũ mà trách móc Thẩm Nguyệt nữa.
Hắn tận mắt nhìn thấy, không ai ép buộc nàng ta lên giường với kẻ khác, cho dù bị cưỡng dâm, hắn vẫn nhìn thấy sự vui sướng trên khuôn mặt nàng ta.
Những dấu vết chói mắt trên người Liễu Mi Vũ khiến hai mắt hắn nhìn tới đau rát.
Hắn giống như hoá thành dã thú mà đẩy ngã Liễu Mi Vũ lên giường, bắt đầu phủ lên thân thể nàng những dấu vết của riêng mình.
Tần Như Lương thậm chí không cởi bỏ phần trên, hắn chỉ tháo lỏng quần dưới, không có màn dạo đầu nào liền cưỡng ép tiến vào trong.
"Đừng mà tướng quân…"
Dư vị của sự sung sướng vẫn còn.
Tần Như Lương tiến vào trong không chút khó khăn: "Không muốn? Nhưng thân thể của nàng đang nói cho ta biết là nàng vẫn đang rất thèm khát".
Trong đầu hắn điên cuồng xoay quanh một suy nghĩ, người mà hắn nâng niu như báu vật đã bị kẻ khác nghiền nát rồi, tại sao hắn còn phải sợ hãi mà không hung hăng bóp nát nó một lần nữa đây?
Lần này Tần Như Lương không còn kiềm chế như trước, hắn giống như được phá bỏ mọi ràng buộc, đầy thô bạo và dũng mãnh.
Tần Như Lương lúc này cùng Liễu Mi Vũ triền miên dây dưa trong Phù Dung Uyển, sảnh trước cùng trong viện vẫn có người ra vào khắc phục hậu quả.
Thẩm Nguyệt là nữ chủ nhân của phủ tướng quân, đương nhiên phải ra mặt tiễn đưa các phu nhân, miệng nàng cũng nói không biết bao nhiêu lời cảm ơn.
Hạ Du không thể để Hạ tướng biết được hắn và Thẩm Nguyệt có tiếp xúc qua với nhau, hơn nữa ngọc bội của bản thân còn đang ở trong tay nàng.