Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 223: Không Thích Nữ Nhân



Thẩm Nguyệt giật mình.

"Cô quen biết Hạ Du từ lúc nào?", Tô Vũ hỏi.

Thẩm Nguyệt nói: "Lúc trước ở trên phố hắn ta đã tới tìm ta vay tiền đi đánh bạc, sau này khi Bắp Chân được một trăm ngày tuổi hắn ta cũng có đến phủ tướng quân chúc mừng, kể từ đó cũng xem như có quen biết".

"Nhị công tử Hạ gia tính tình đơn giản, chỉ có hơi bất hảo một chút nhưng đầu óc cũng không tệ", Thẩm Nguyệt lại nói thêm.

"Cô có thể kết thân với hắn ta, sau này có thể sẽ có ích. Nhưng sau này khi ra ngoài cô phải cẩn thận, không được để cho người khác biết giữa hai người có giao tình, nếu không sẽ khiến cho người ta hiểu lầm cô có lui tới với Hạ tướng, chuyện này đối với cả cô và hắn ta đều không có lợi".

Thẩm Nguyệt gật đầu.

Một lúc sau, Tô Vũ nhẹ giọng hỏi nàng: "Cô có chê ta đêm nay làm vướng bận cô không?"

Thẩm Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng cảm thấy rất khó tả. Nàng không muốn nghe thấy hai chữ "vướng bận" thốt ra từ miệng Tô Vũ.

Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng hắn làm nàng vướng bận.

Thẩm Nguyệt nói: "Không sao".

Tô Vũ nói: "Lời nói của cô không rõ ràng. Ý của cô là ta không làm cô vướng bận hay là ta làm cô vướng bận nhưng vẫn không sao?"

"Ta không nghĩ nhiều như vậy, là do ngươi tự mình nghĩ lung tung".

Tô Vũ nhẹ giọng hỏi: "Tại sao cô lại muốn ở cùng với Liên Thanh Châu, cô thật sự thích hắn ta sao?"

Thẩm Nguyệt nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói: "Thích chứ, tuy rằng không phải thứ tình cảm nam nữ nhưng ta nghĩ chuyện đó có thể từ từ bồi dưỡng, nếu như ta cố gắng thì chắc cũng sẽ có một ngày ta cảm thấy hắn ta không tồi".

Tô Vũ nghĩ một chút rồi nói: "Là bởi vì cô cho rằng hắn ta là cha của Bắp Chân sao?"

Thẩm Nguyệt sửng sốt nhìn hắn nói: "Làm sao ngươi biết?"

"Vừa rồi cô đã nói cô cùng Tần Như Lương đã thành hôn hơn một năm cũng chưa từng có quan hệ gì", Tô Vũ cười nói: "Có nghĩa là Bắp Chân không phải là con của Tần Như Lương. Ta lại nhớ trước đó khi đặt tên cho Bắp Chân cô đã khăng khăng rằng nó họ Liên, cho nên ta liền đoán như vậy".

Thẩm Nguyệt không biết phải nói gì, nàng nghĩ thầm, quả nhiên không thể ở bên cạnh một kẻ có tâm tư kính đáo, bất cứ một lỗ hổng nào trong lời nói của đối phương hắn đều có thể bắt được, sau đó liên kết lại rồi suy đoán chính xác.

"Bắp Chân vẫn còn phải chịu uất ức một thời gian làm con của người khác", Tô Vũ khẽ nói.

Đúng lúc đó lại có một tràng pháo nổ vang, Thẩm Nguyệt nghe không rõ liền hỏi lại: "Ngươi nói cái gì?"

"Ta đang nói, cô có biết tại sao Liên Thanh Châu lại từ chối cô hay không?"

"Tại sao?"

Tô Vũ híp mắt, chậm rãi nói: "Theo ta biết thì hắn ta không thích nữ nhân".

“Cái gì?”, Thẩm Nguyệt vô cùng kinh ngạc: “Ngươi nói hắn đồng tính luyến ái?"

Thẩm Nguyệt lập tức hiểu ra mọi chuyện, vỗ tay nói: "Thảo nào hắn ta từ chối ta, với lại quen biết lâu như vậy mà ta không thấy bên cạnh hắn ta có nữ nhân nào khác! Thì ra là hắn ta có chuyện khó nói ra".

Nàng xoa xoa cằm: "Cho nên hắn ta không phải là cha ruột của con ta?"

Tô Vũ nghiêm nghị nói: "Không cần biết cha ruột của Bắp Chân là ai, hiện tại nó nhất định phải là con trai trên danh nghĩa của đại tướng quân. A Nguyệt, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện".

Thẩm Nguyệt cũng nghiêm túc nói: "Chà, ngươi nói đúng, nếu như ta tìm ra cha ruột của nó rồi phát hiện ra cha nó là một kẻ xấu xí quái dị thì sao?"

Tô Vũ: "..."

Thẩm Nguyệt thở dài một mình, nói: "Bắp Chân có thể lớn lên dễ nhìn như vậy hoàn toàn là nhờ vào gen của ta chống đỡ".

Sau đó nàng lại nghĩ đến một chuyện khác liền tò mò ngẩng đầu nhìn Tô Vũ hỏi: "Ngươi và Liên Thanh châu bên nhau lâu như vậy, hai người mới là một đôi sao?"

Tô Vũ như đang nghe một câu chuyện cười, ý cười lan tràn đến khóe mắt, lúc vừa muốn cười thì lại lơ đãng ngẩng đầu nhìn về phía trước. Hắn khẽ khựng lại một chút, tất cả biểu cảm dịu dàng ấm áp trên mặt đều biến mất.

Ở phía đối diện có hai người đang chầm chậm đi tới.

Có vẻ như là người quen.

Hai người đang đi tới đều là quan viên trong triều.

Lúc này đường phố có rất ít người, bình thường cũng có rất ít quan viên đi lại trên phố vào giờ này.

Nhưng hai quan viên này đều mặc thường phục, trên người nồng nặc mùi rượu, hẳn là đã uống say khướt, phía sau còn dẫn theo hai tôi tớ, hiển nhiên là vừa mới đi xã giao nơi khác trở về.

Bọn họ vừa đi vừa bàn tán về mấy vị cô nương, sau đó lại bàn tán về đêm giao thừa tuyết rơi này, khó có được một ngày mới có thể ăn chơi vui vẻ, lại còn có tuyết rơi trên đường, đúng là thú vị.

Thẩm Nguyệt không biết tại sao Tô Vũ lại đột nhiên không nói nữa, nàng tưởng mình đã nói trúng tim đen hắn rồi cho nên liền quay lại nhìn hắn cười nói: "Sao? Chẳng lẽ là ngươi cũng có chuyện khó nói như vậy?"

Thẩm Nguyệt vừa định nói thì đã phải hít một hơi thật sâu.

Bởi vì Tô Vũ đã bất thình lình nghiên người tóm chặt lấy eo của nàng kéo nàng vào lòng.

Thẩm Nguyệt chật vật tránh ra nói: "Này, ngươi đang làm gì vậy?"

Tô Vũ không trả lời, nhưng lúc này hai quan viên kia đã phát hiện ra hắn rồi ngạc nhiên hỏi: "Ồ, đây không phải là Tô đại học sĩ sao?"

Thẩm Nguyệt đột nhiên có cảm giác như bị một chậu nước lạnh dội qua đầu khiến nàng cảm thấy ớn lạnh cả người.

Nàng nằm trong lòng Tô Vũ không dám nhúc nhích bởi vì sợ bị người khác nhận ra.

Nàng nhìn phản ứng của Tô Vũ, biết rằng hai quan viên này đã nhận ra Tô Vũ thì chắc chắn sẽ nhận ra Thẩm Nguyệt nàng.

Nếu như để cho bọn họ phát hiện nàng thân là phu nhân tướng quân, Tĩnh Nguyệt công chúa lại dây dưa không rõ với Tô Vũ ở trên đường thì mọi chuyện sẽ trở nên rất tồi tệ.

Tô Vũ bình tĩnh đỡ đầu Thẩm Nguyệt trong lòng gật đầu chào hỏi hai quan viên: "Thật trùng hợp, lại gặp hai vị đại nhân ở đây".

Hai quan viên kia cảm thấy vô cùng tò mò với nữ nhân được Tô Vũ ôm trong lòng.

Bởi vì trước nay bọn họ chưa từng nghe nói Tô đại học sĩ quá gần nữ sắc, chứ đừng nói đến chuyện ôm ấp nữ nhân trên đường!

Đây đúng là một tin tức lớn.

Có một vị bước đến bên cạnh Tô Vũ, muốn nhìn thấy rõ bộ dáng của nữ nhân trong lòng hắn nhưng không được, chỉ có thể bật cười nói: "Tô đại nhân thật sự thú vị, không ngờ lại đi hẹn hò ở đây".

"Tô mỗ là người đọc sách, trong lúc đạp tuyết ngắm trăng không tránh khỏi phong hoa tuyết nguyệt".

"Nữ nhân này hẳn là phải sắc nước hương trời mới có thể lọt vào mắt của Tô đại nhân".

Tô Vũ thản nhiên nói: "Không đâu, nàng chỉ là một nữ nhân dân dã, Tô Vũ còn chưa tán tỉnh được nàng nên cũng không thể làm gì được".

Thẩm Nguyệt vùi đầu vào lòng ngực hắn, cảm thấy lồng ngực hắn khẽ rung động khi hắn đang nói. Nàng bất giác phối hợp với Tô Vũ, giả vờ vùng vẫy từ chối vài lần.

Tim nàng đập loạn nhịp, suýt chút nữa đã nhảy ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.