Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 225: Một Thời Gian Không Tới



Ngọc Nghiên và Thôi thị luôn chờ Thẩm Nguyệt trở về, vừa thấy người về thì đã vội vàng đi lấy nước nóng cùng ấm sưởi tới để sưởi ấm cho họ.

Nửa đêm, tiếng pháo trong từng hộ gia đình càng lúc càng nhiều, vang vọng xa gần nối tiếp nhau không dứt.

Vài dây pháo cũng được đốt trong phủ tướng quân vang lên những âm thanh đinh tai nhức óc.

Tất cả mọi người đều vui vẻ, Ngọc Nghiên cũng rất vui vẻ, cùng Thôi thị xây người tuyết trong sân.

Bắp Chân vẫn đang ngủ, đến nửa đêm thì muốn tỉnh.

Nó mở to đôi mắt tròn của mình rồi đá chân không ngừng nghỉ.

Thẩm Nguyệt bịt hai lỗ tai của nó nhưng dường như nó không hề bị tiếng pháo nổ làm giật mình.

Nếu như là con nhà người khác thì chắc chắn đã bị tiếng pháo nổ làm sợ đến mức oa oa khóc lớn.

Bắp Chân nhìn thấy Tô Vũ cũng ở đó thì càng thêm hoạt bát hơn, nó giương nanh múa vuốt, hai mắt dán chặt vào người Tô Vũ chứ không hề nhìn đi hướng khác.

Tô Vũ nói: "Hình như đã lâu rồi ta không tới đây cho nên nó đã không còn nhớ được ta nữa rồi, ánh mắt nhìn ta còn có chút tò mò kìa".

Nét mặt Thẩm Nguyệt lúc này trông vô cùng dịu dàng, nàng chỉnh lại y phục cho Bắp Chân rồi cười nói: "Đừng nói là ngươi, ngay cả mẹ ruột của nó mà có đôi khi nó còn khinh không thèm nhìn tới đây".

Tô Vũ nhướng mày: "Cao ngạo đến vậy sao?"

Lúc này Bắp Chân lại duỗi bàn tay nhỏ đầy thịt của nó ra hướng về phía Tô Vũ.

Thẩm Nguyệt cười nói: "Nhóc con không có lương tâm, sao nhìn thấy mẹ ngươi không tỏ ra thân thiết như vậy chứ?"

Nói đoạn nàng lại liếc nhìn về phía Tô Vũ nói: "Nó muốn ngươi bế nó, ngươi có muốn bế nó một lần không?"

Tô Vũ bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Bắp Chân.

Một bàn tay lớn thon dài đang nâng đỡ một bàn tay bé mềm mại, hai hình ảnh bổ sung cho nhau dường như càng tăng thêm sức mạnh, giống như một bức tranh hài hòa nhất trên thế gian.

Hình ảnh đó bất luận là ai nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy vô cùng xúc động.

Đây cũng là một trong những lý do tại sao Thẩm Nguyệt luôn muốn biết cha của Bắp Chân là ai.

Bắp Chân phải có được tình phụ tử mà nó đáng được có.

Bắp Chân thật sự dùng hai tay nắm lấy Tô Vũ, cố gắng khiến cho Tô Vũ bế nó.

Tô Vũ bế nó lên đặt ở trên đùi, để nó ngoan ngoãn nằm trong vòng tay mình rồi dịu dàng nói: "Y phục xinh xắn quá".

Thẩm Nguyệt vươn tay trêu chọc Bắp Chân rồi nói: "Trong tủ còn nhiều lắm, mỗi bộ một vẻ. Lần sau lại mặc một bộ khác màu khác kiểu dáng đi".

Một lúc sau, Thẩm Nguyệt lại nói: "Nó có vẻ thích ngươi đó. Dù sao nó cũng là một đứa trẻ không có cha, vậy ngươi có thể thay cha nó bế nó nhiều hơn một chút cũng được".

Bắp Chân nhanh chóng ngủ say trong lòng Tô Vũ.

Thẩm Nguyệt nghĩ chắc là do Bắp Chân của nàng cũng cảm nhận được trên người Tô Vũ luôn toát ra một loại ma lực khiến người ta cảm thấy bình an vô sự.

Lần đầu tiên nàng mới có hi vọng đêm nay có thể dài hơn, thời gian có thể trôi qua chậm hơn một chút.

Dường như nàng đã quá mê muội rồi.

Cho đến nửa đêm, khi Tô Vũ chuẩn bị rời đi, đầu óc nàng vẫn còn đang rối bời.

"A Nguyệt".

Bên tai nàng đột nhiên lại cảm thấy nhột, Thẩm Nguyệt ngẩng đầu lên liền thấy tay Tô Vũ vòng qua tai mình, nhẹ nhàng vuốt tóc rồi vén ra sau tai.

Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, khiến cho Thẩm Nguyệt quên mất chuyện phải giữ khoảng cách.

Thẩm Nguyệt mơ hồ cảm thấy hơi ấm từ những đầu ngón tay thon dài của hắn chạm vào vùng huyệt nhạy cảm trên tai nàng.

Tô Vũ dừng tay, ánh mắt thâm thúy nói: "Tai cô đỏ quá".

Thẩm Nguyệt cuối cùng cũng định thần lại, trừng mắt nhìn hắn rồi gạt tay hắn ra.

Tô Vũ thấp giọng nói nhỏ với nàng: "Sau ngày hôm nay có lẽ ta sẽ không tới đây một thời gian. Cô và Bắp Chân cứ an tâm sinh sống bình thường trong nhà, ra ngoài nên cẩn thận, tốt nhất không có việc gì thì đừng nên ra ngoài".

Thẩm Nguyệt nói: "Chuyện này ta không cần ngươi nhắc nhở, ta biết rồi".

Tô Vũ nói: "Còn nữa, khi ta không có ở đây thì không được uống rượu".

Hơi thở của Thẩm Nguyệt ngưng trệ một lúc, dường như còn có chút sợ.

Tô Vũ đứng dậy, tay áo nhẹ nhàng quét qua mu bàn tay Thẩm Nguyệt, khi Thẩm Nguyệt nâng mắt lên nhìn thì chỉ còn nhìn thấy được bóng lưng của hắn cao ngất dưới ánh đèn vàng.

Thẩm Nguyệt định mở miệng nhưng không nói được lời nào.

Tô Vũ đột nhiên xoay người lại, thấy nàng muốn nói lại thôi liền hỏi: "Muốn giữ ta lại sao?"

Thẩm Nguyệt buột miệng: "Ta chỉ đang muốn nói ngươi đi thong thả, không tiễn".

Tô Vũ cười nói: "Ta lại đang muốn hỏi cô muốn thứ gì làm quà năm mới?"

Thẩm Nguyệt hơi ngẩn người.

"Không muốn sao? Không muốn thì thôi vậy", Tô Vũ nói.

Thẩm Nguyệt nói: "Ngươi đã tự nói ra chuyện này thì ta không muốn cũng không được, nhưng bây giờ ta còn chưa nghĩ ra, khi nào ta nghĩ ra thì ta lại nói với ngươi".

"Được".

Ánh nến lung linh ánh lên trong mắt hắn, hắn nhìn Thẩm Nguyệt rất lâu sau đó mới xoay người rời đi không hề quay đầu lại.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, vừa mở cửa phòng ra thì một luồng gió lạnh đã lùa vào phòng, cảnh vật bên ngoài phủ đầy một màu trắng sáng chói.

Thẩm Nguyệt quấn Bắp Chân vào lớp vải thật dày rồi mang nó ra ngoài chơi tuyết.

Tiếng cười nói vui vẻ ở Trì Xuân Uyển lan đến tận hoa viên.

Bọn người hầu trong phủ cũng vui vẻ theo.

Ngày hôm qua pháo đặt đầy ở sân trước, trên mặt đất bây giờ vẫn còn trải đầy giấy đỏ vụn, ngay cả tuyết rơi suốt đêm cũng không thể che phủ hoàn toàn.

Giấy đỏ xác pháo rơi lác đác giữa tuyết trắng chói mắt giống như hồng mai rơi xuống, trông vô cùng xinh đẹp.

Trong ngày Tết lớn này, ngoài bàn luận về chuyện năm mới và thời tiết thì trên phố bàn luận nhiều nhất về chiến sự với Dạ Lương.

Các cuộc đàm phán và hòa giải giữa hai nước đã thất bại, lúc này một cuộc chiến đã chính thức nổ ra.

Đại quân từ kinh thành vẫn chưa điều đến, vẫn chỉ có quân trấn thủ biên cương đang chiến đấu với Dạ Lương. Nhưng Dạ Lương lòng dạ khó lường đã có chuẩn bị, một khi cuộc chiến này nổ ra thì mọi chuyện sẽ vô cùng tồi tệ.

Quân biên cương liên tục bại lui.

Những năm trước các quan viên đều được nghỉ nửa tháng vào dịp năm mới, nhưng hiện nay do chiến tranh đã xảy ra cho nên kỳ nghỉ giảm xuống còn bảy ngày.

Nếu trong kỳ nghỉ có việc gấp thì các quan viên vẫn phải kịp thời vào cung để thượng tấu, hoàng đế cũng không thể nhàn rỗi.

Vào ngày đầu tiên của năm mới, ngoài những báo cáo về chiến sự liên tục xảy ra từ phía nam, hoàng đế còn nhận được một tin tức khiến ông ta hết sức kinh ngạc.

Theo tin tức từ hai gã quan viên đêm hôm trước thì đêm đó bọn họ đã nhìn thấy Tô đại học sĩ ngoài phố.

Loại tin tức này rất nhanh đã truyền đi khắp nơi trong chốn quan trường, dù sao thân phận của Tô Vũ cũng khá đặc biệt, nếu như có bất cứ tin đồn này xảy ra xung quanh hắn thì cũng sẽ bị kẻ khác chú tâm nghiền ngẫm.

Từ sáng sớm hoàng đế đã triệu kiến Tô Vũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.