Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 226: Tại Sao Hắn Không Đến



Tô Vũ mặc quan bào màu tím thẫm, mái tóc đen được búi sau gáy, đang tiến về phía điện.

Hoàng đế ngẩng đầu lên, nhìn ra bên ngoài tuyết phủ trắng trời, thềm ngọc không một tì vết, bóng dáng Tô Vũ từ xa bước đến, xung quanh hắn chỉ là một màu trắng xóa, giống như từ trên thiên đàng bước xuống nhân gian.

E rằng tìm khắp Đại Sở cũng không thấy được người thứ hai sở hữu khí độ và diện mạo này.

Tô Vũ tới bên ngoài điện rồi hành lễ, trước nay chưa từng bỏ qua quy củ, phải đợi tuyên triệu mới tiến vào điện.

Sau khi hành lễ quân thần, hoàng đế thẳng thừng hỏi: “Hôm nay trẫm nhận được một tin báo vô cùng chấn động, nghe nói đêm qua ái khanh kết giao trên đường”.

“Hoàng thượng mắt tinh tai thính, vi thần không giấu nổi hoàng thượng”.

Tô Vũ chẳng hề thấy bất ngờ, hắn cũng biết hoàng thượng sẽ biết chuyện này rất nhanh.

Hoàng đế giả bộ tức giận: “Trẫm còn nghe nói, đêm qua đại học sĩ không những cưỡng ép ôm ấp nữ tử, thậm chí còn cưỡng hôn nữ tử trên đường. Ngươi đã biết tội chưa?”

“Vi thần biết tội”.

Hoàng đế hỏi: “Ngươi là đại học sĩ đương triều, là tấm gương tiết tháo kỉ cương, lại là thầy dạy cho các hoàng tử và công chúa của trẫm, bây giờ làm vậy còn ra thể thống gì?”

Hoàng thượng nheo mắt, nhìn Tô Vũ cung kính đứng trên điện: “Nữ tử đó là ai?”

Bao nhiêu năm nay, hoàng thượng chưa từng thấy bên cạnh Tô Vũ có bất kỳ cô gái nào.

Ban đầu khi triều chính chưa ổn định, hoàng đế cần dùng hắn để lung lạc các cựu thần tiền triều, nhưng không thể để hắn nắm giữ thực quyền, bèn xua hắn làm đại học sĩ, nhập vào học viện dạy học.

Sau đó hoàng đế muốn hứa hôn công chúa cho hắn cũng bị hắn dùng lý do thân thể không ổn để từ chối.

Bây giờ nghe được tin báo như thế, hoàng đế thực sự có lý do để nổi giận, nhưng lại không thể trở mặt hoàn toàn với Tô Vũ.

Tô Vũ đáp: “Hồi bẩm hoàng thượng, thực ra vi thần… cũng không biết nữ tử đó là ai”.

Hoàng đế càng thêm giận dữ: “Ngươi đã ôm đã hôn rồi mà không biết nàng ta là ai?”

Tô Vũ vừa hối hận vừa đau khổ: “Đêm qua vi thần uống say quá nên cứ mơ mơ màng màng, không biết bản thân đang ở đâu, thế nên mới làm ra chuyện như vậy, mong hoàng thượng giáng tội. Chuyện đêm qua cố nhớ lại cũng chỉ thấy mơ mơ hồ hồ, không rõ ràng lắm”.

Hoàng đế nghi hoặc, Tô Vũ trước nay khắc chế và chừng mực, sao có thể uống say?

Nhưng điều khiến hoàng đế để tâm không phải nữ tử kia rốt cuộc là ai, ông ta quan tâm rằng Tô Vũ có ý đồ trong phương diện này.

Hoàng đế biết rằng không thể hỏi được điều gì, bèn đáp: “Đàn ông luôn có những lúc khí huyết phương cương, xem ra Tô ái khanh cũng không thể tránh được. Huống hồ bao năm nay ái khanh vẫn một thân một mình, khó lòng tránh được khi thất thố, điều này trẫm có thể hiểu được”.

Tô Vũ cúi người hành lễ: “Vi thần tạ hoàng thượng thương xót”.

Hoàng đế hỏi: “Trước đây khi trẫm muốn gả công chúa cho ngươi, ngươi từ chối, bây giờ đã qua lâu như vậy rồi, cơ thể ngươi đã khá hơn chưa?”

“Chuyện nhỏ nhặt của vi thần, không đáng để hoàng thượng ghi nhớ”.

Hoàng đế hàm ý thâm sâu: “Ngươi là thần tử đắc lực của trẫm, là rường cột của quốc gia, chuyện chung thân đại sự của ngươi sao có thể là chuyện nhỏ được. Theo trẫm thấy, Tô ái khanh trước kia không có tâm tư này, bây giờ có rồi, cũng nên có gia thất chăm sóc mới được”.

Tô Vũ cúi đầu, trên gương mặt chỉ thấy vẻ ảm đạm.

...

Tô Vũ trước nay không nuốt lời với Thẩm Nguyệt.

Lúc hắn rời đi vào đêm Trừ Tịch có nói rằng sắp tới sẽ có một thời gian hắn không đến.

Đúng thế thật.

Từ đó về sau Thẩm Nguyệt không gặp hắn nữa.

Con thuyền tiến vào kinh thành đã neo đậu trên sông Dương Xuân nhiều ngày nay.

Con thuyền này là của Thẩm Nguyệt, tạm thời do Liên Thanh Châu vận hành giúp nàng.

Vốn dĩ có tới hai chiếc thuyền to như thế này, chiếc còn lại đang vận chuyển hàng hóa ở khu vực Giang Nam, là một chiếc thuyền hàng thực thụ.

Còn chiếc thuyền này có thể coi như thuyền khách, khi nào việc vận tải quá bận rộn cũng có thể dùng như thuyền hàng.

Trong đêm Trừ Tịch Thẩm Nguyệt chưa kịp thưởng thức kỹ càng, đợi tới khi trời trong mây tạnh, Liên Thanh Châu mới mời nàng lên thuyền lần nữa.

Thẩm Nguyệt vốn tưởng rằng Tô Vũ cũng sẽ ở đó.

Tiếc rằng sau khi lên thuyền, nàng đi hết một lượt các tầng và phòng trên thuyền cũng không phát hiện ra bóng dáng của Tô Vũ.

Liên Thanh Châu thấy nàng có vẻ lơ đễnh bèn nói: “Công chúa dường như đang tìm ai đó?”

Thẩm Nguyệt định thần lại, đứng trên mặt thuyền nhìn ra sông Dương Xuân: “Ban nãy nói đến đâu rồi?”

“Nói đến vấn đề sử dụng chiếc thuyền này như thế nào rồi”, Liên Thanh Châu đáp.

Thẩm Nguyệt thong thả nói: “Con thuyền này nhiều tầng, phòng riêng cũng nhiều, dù sao bây giờ ngươi vận chuyển hàng hóa cũng đâu cần dùng tới, đúng lúc có thể dùng để kiếm ít tiền nhàn rỗi”.

“Kiếm tiền nhàn rỗi thế nào?”

“Có thể mở khách điếm, mở tửu lâu, cũng có thể làm trà lâu hay hí phường”, Thẩm Nguyệt xoay người tựa lên lan can, nhìn về phía Liên Thanh Châu.

“Đến mùa xuân hạ, nước sông dâng lên, còn có thể chở khách du lịch ngắm cảnh, bình thường cứ neo đậu bên bờ, cung cấp một điểm ăn uống vui chơi đầy đủ dịch vụ, còn sợ không kiếm được tiền sao?”

Kinh thành rộng lớn phồn hoa này chưa bao giờ thiếu người có tiền, chỉ thiếu thú vui thôi.

Một khi xuất hiện nơi để ngươi có tiền tiêu dao như vậy, chẳng khác nào cái động hút tiền không đáy cả.

Điều quan trọng nhất là người từ bốn phương tám hướng tụ hội tại nơi này, có thể lấy được tin tức của các địa phương nhanh nhất.

Ánh mắt Liên Thanh Châu sáng ngời: “Công chúa sao lại nghĩ tới phương pháp này?”

Thẩm Nguyệt đáp: “Có phải ngươi thấy nó còn thiết thực hơn dùng thuyền để vận chuyển hàng hóa không? Chúng ta không cần đầu tư quá nhiều, chỉ cần cho các khách điếm, trà lâu tửu quán thuê vị trí, mỗi tháng thu tiền thuê”.

Như thế chỉ tính riêng tiền thuê mỗi tháng cũng đã là một con số không nhỏ rồi.

Sau khi thương lượng cùng Liên Thanh Châu xong xuôi, Thẩm Nguyệt bước xuống bậc gỗ nhô ra của con thuyền, đi được vài bước trên bờ, sau cùng vẫn dừng chân, quay đầu nhìn lại.

Liên Thanh Châu đưa mắt nhìn theo nàng, sau lưng hắn, non nước một màu.

Thẩm Nguyệt nheo mắt, cuối cùng vẫn hỏi: “Sao hắn không đến?”

Đương nhiên Liên Thanh Châu biết nàng đang hỏi ai. Hắn ta đứng ngược sáng, Thẩm Nguyệt không thấy rõ biểu cảm của hắn ta.

Hắn ta chần chừ trong thoáng chốc, mỉm cười đáp lại: “Công chúa thứ lỗi, tại hạ cùng sư phụ đã lâu rồi không qua lại”.

Liên Thanh Châu kịp thời dời sự chú ý của Thẩm Nguyệt: “Nếu Tô sư phụ biết công chúa nhớ người như vậy, chắc chắn sẽ rất vui lòng”.

Thẩm Nguyệt đáp: “Ta cũng chỉ buột miệng hỏi một câu thôi, ta đi đây”.

Nhìn theo bóng lưng Thẩm Nguyệt đi xa dần, Liên Thanh Châu khẽ thở dài.

Vào đêm Nguyên Tiêu sẽ có hội hoa đăng rất náo nhiệt.

Hạ Du hẹn Thẩm Nguyệt ra trò chuyện, sau khi gặp mặt chẳng nói hai lời đã kéo Thẩm Nguyệt đi về phía tửu lâu.

Hạ Du phấn khích gọi tiểu nhị bưng rượu ngon tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.