Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 234: Tên Ăn Mày Trong Góc Khuất



Hạ Du cũng lâu lắm rồi không thấy đâu, Lưu Nhất Quái mở một sạp hàng nhỏ trên thuyền, chuyên tính bát tự cho người qua lại, việc làm ăn không tồi, bận rộn vô cùng.

Bắp Chân từ khi hơn nửa tuổi đến giờ chưa ra khỏi phủ tướng quân nhìn ngắm thế giới bên ngoài rồi. Thằng bé càng lớn thì càng im lặng và hướng nội, không khỏi khiến Thẩm Nguyệt sinh ra lo lắng.

Thẩm Nguyệt nghe nói hoa lê ở ngoại ô kinh thành trắng muốt như tuyết, thời điểm này đẹp đẽ khỏi bàn.

Thế là nàng quyết định đưa Bắp Chân ra kinh thành dạo chơi một vòng để Bắp Chân mở rộng tầm mắt.

Những đứa trẻ ở tầm tuổi của thằng bé đáng lẽ phải ngây thơ và hoạt bát, nhưng bây giờ trông thằng bé càng lúc càng phát triển theo hướng trầm lắng và ít lời.

Quản gia cũng thấy Bắp Chân quá yên tĩnh và hướng nội nên đương nhiên hi vọng Bắp Chân có thể hoạt bát hoan hỉ hơn, vì thế ông ta vô cùng tán thành Thẩm Nguyệt đưa Bắp Chân ra ngoài dạo chơi.

Trang viên ở ngoại ô kinh thành không hề xa, năm nào ở đó cũng có không ít phu nhân quản gia đi ngắm hoa lê, rất an toàn.

Quản gia tích cực sắp xếp, chuẩn bị thêm một ít thức ăn, sợ Thôi thị và Ngọc Nghiên không xoay xở được còn gọi thêm hai bà tử.

Tới trang viên ở ngoại ô kinh thành, hoa lê nở trắng đầu cành, đến mức khi gió xuân thổi qua, chúng bay khắp trời như tuyết, cảnh tượng quả thực rất đẹp.

Thẩm Nguyệt trải một tấm thảm dưới gốc cây lê, đặt Bắp Chân lên thảm cho thằng bé chơi đùa.

Trên cổ thằng bé đeo khóa trường mệnh, chiếc chuông nhỏ phát ra âm thanh vui tai trong gió, thỉnh thoảng sẽ khiến Thẩm Nguyệt thất thần.

Ngọc Nghiên vui chơi đến mức sắp bay lên, trên đầu nàng ta cài hoa lê trắng muốt, chạy tới chạy lui, còn hái bông hoa nở to nhất đầu cành gài vào mũ của Bắp Chân.

Bắp Chân ngồi trên thảm, cúi đầu, bàn tay nhỏ nhắn nghịch khóa trường mệnh trước ngực khiến nó lắc qua lắc lại.

Dường như thằng bé thích tiếng chuông này.

“Công chúa? Công chúa?”

Ngọc Nghiên gọi hai lần, Thẩm Nguyệt mới hoàn hồn.

Ngọc Nghiên nũng nịu hỏi: “Công chúa đang nghĩ gì thế, mau qua ăn cơm thôi”.

Bà tử giúp họ nấu món canh tươi mới, ăn cùng điểm tâm mỹ vị, coi như giải quyết xong bữa trưa.

Không biết Tô Vũ có dẫn theo hai cơ thiếp xinh đẹp như hoa của hắn tới du xuân ngắm cảnh hay không.

Thẩm Nguyệt cười cười, nàng phát hiện ra nếu một người quá rảnh, rất dễ suy nghĩ lung tung.

Sau bữa cơm, vui chơi kha khá, đoàn người lục tục kéo nhau ra về.

Thẩm Nguyệt bế Bắp Chân ngồi lên xe ngựa, Ngọc Nghiên và Thôi thị cũng ở trong xe, hai bà tử còn lại thì ngồi một chiếc xe khác.

Đi ngang qua phố chợ tấp nập, Ngọc Nghiên vén rèm lên, phấn khởi nói: “Công chúa, hôm nay thời tiết tốT, đường phố cũng vô cùng náo nhiệt”.

Bắp Chân nhìn ra bên ngoài, tuy không nói gì, nhưng hiển nhiên cũng rất hiếu kỳ. Thằng bé ngồi trong lòng Thẩm Nguyệt, khua chân múa tay mà quẫy đạp.

Thẩm Nguyệt bèn bảo Ngọc Nghiên cuốn rèm lên, để Bắp Chân ngắm cho thỏa thích.

Khi ngang qua một đoạn đường nào đó, vài ba tên ăn mày ngồi thụp trong góc khuất khiến Bắp Chân nhìn chăm chú không hề chớp mắt.

Thẩm Nguyệt tiện đà nhìn sang, đảo mắt nhìn thoáng qua, đang định nói vài câu gì đó đùa Bắp Chân, thế nhưng dáng vẻ của tên ăn mày đầu bù tóc rối ở bên cạnh chỉ mất một khoảnh khắc ngắn ngủi đã hằn sâu vào đầu óc của Thẩm Nguyệt, nàng đột nhiên thấy quen mắt.

Chiếc xe ngựa nhanh chóng chạy qua, Thẩm Nguyệt biến sắc, vội dặn dò: “Dừng xe”.

Đường phố ồn ào náo nhiệt, xe ngựa không tiện dừng ngay trên đường lớn, đành tìm một giao lộ không tấp nập lắm để dừng lại.

Ngọc Nghiên hỏi: “Công chúa, sao thế ạ? Có phải bị chóng mặt không?”

Thẩm Nguyệt giao Bắp Chân cho Thôi thị: “Nhị nương, ngươi đợi ở trên xe, bên ngoài đông người, đừng xuống dưới”.

Thôi thị là người rất giỏi quan sát, lập tức hỏi ngay: “Có phải công chúa gặp được người quen nào không?”

Thẩm Nguyệt không nói năng gì, quay người xuống xe, Thôi thị vội vàng nói: “Ngọc Nghiên, ngươi mau đi theo công chúa qua đó xem có chuyện gì”.

Ngọc Nghiên lập tức nhảy xuống xe theo nàng.

Thẩm Nguyệt đi bộ ngược về, thế nhưng chưa kịp đi tới góc khuất ban nãy, từ đằng xa đã trông thấy có người đang đi về phía góc khuất mà tên ăn mày kia ngồi.

Đó là một nam tử mặc cẩm y, sau lưng dẫn theo hai tên tùy tùng, dừng lại trước mặt một tên ăn mày toàn thân nhếch nhác gần như chẳng khác gì hai tên ăn mày đang ngồi thụp trên nền đất còn lại.

Thẩm Nguyệt không nóng lòng tiến lên phía trước mà cũng dừng lại ở bên này.

Ngọc Nghiên nhìn sang bên đó, nhìn thấy tên ăn mày ở đó và nam tử phú quý mặc áo gấm kia, bèn hỏi: “Có phải phu nhân muốn đi bố thí hành thiện không?”

Thẩm Nguyệt nheo mắt, thấy người nhếch nhác kia không mặc áo vải đơn sơ, không giống với mấy tên ăn mày bên cạnh.

Chẳng qua toàn thân hắn ta rất bẩn thỉu và rối bời, gần như không nhìn ra được dáng vẻ nguyên bản.

Trước mặt hai tên ăn mày còn lại đặt một cái bát mẻ, trong ánh mắt tràn ngập khao khát với sinh kế. Khi nam tử mặc cẩm y kia đến trước mặt họ, nhãn cầu của họ chỉ hận không thể dính vào đối phương.

Nhưng tên ăn mày nhếch nhác kia thì không thế.

Hắn ta chỉ ôm đầu gối, cúi mặt xuống, bất kể người đứng trước mặt là ai, hắn ta cũng không để tâm.

Nam tử mặc cẩm y cúi đầu nhìn hắn ta một lúc, đột nhiên lấy hai đồng tiền xu trên tay của tùy tùng, ném bừa trước mặt hắn.

Đồng xu va chạm với mặt đất phát ra âm thanh thanh thúy.

Cơ thể đang vùi đầu của người kia thoáng khựng lại, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn nam tử mặc cẩm y vừa mới bố thí cho hắn ta.

Nam tử kia nở nụ cười với hắn ta.

Hai mắt hắn ta đỏ ngầu, tràn đầy hận thù.

Đường phố quá hỗn tạp, Thẩm Nguyệt không nghe rõ nam tử mặc cẩm y kia nói gì với hắn ta, lúc ấy chỉ thấy hắn ta đứng bật dậy, không nói năng gì đã nhào tới, định túm lấy nam tử mặc cẩm y mà đánh cho một trận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.