Liễu Mi Vũ gào thét giữa viện như một bà điên, Ngọc Nghiên muốn đi lên vả miệng nhưng Thẩm Nguyệt đang nằm trên ghế dưới tán cây, mặc cho Bắp Chân bò qua bò lại trên người mình, nói: “Kệ nàng ta đi”.
Liễu Mi Vũ nhìn Thẩm Nguyệt, hận đến mức muốn ăn thịt nàng.
Vì sao nàng ta lại biến thành dáng vẻ này, Tần Như Lương sinh tử chưa rõ, mà Thẩm Nguyệt lại có thể hạnh phúc với con trai như thế!
Liễu Mi Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: “Thẩm Nguyệt, đều là do ngươi, ngươi đã hại chết tướng quân!”
“Nếu ngươi không phế một tay của tướng quân thì sao chàng lại bại trận, lại ngã ngựa được!”
Có Thôi thị ở bên cạnh, Liễu Mi Vũ muốn nhào lên cắn xé Thẩm Nguyệt cũng không được.
Nàng ta chỉ cần hơi hành động thì Thôi thị cũng sẽ không nương tay với nàng ta, tát một cái cho nàng ta ngã dập xuống đất.
Tóc của Liễu Mi Vũ tán loạn, nằm sấp dưới đất, phẫn hận trừng mắt nhìn nàng với Bắp Chân: “Vì sao chỉ có một mình ngươi được sống tốt, ta cho ngươi biết, ngươi tạo nhiều điều ác thì sớm muộn cũng sẽ gặp báo ứng thôi, các ngươi sẽ không được chết yên lành đâu!”
Mặc cho nàng ta có cuồng loạn, hung ác thế nào, Bắp Chân cũng chẳng khóc hay nháo gì mà bình tĩnh nhìn Liễu Mi Vũ.
Thẩm Nguyệt càng bình thản, đứng dậy từ trên ghế, đặt Bắp Chân bên gối.
Bắp Chân càng lớn nhìn càng giống Thẩm Nguyệt, một lớn một nhỏ trông y hệt.
Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Liễu Mi Vũ, ngươi nói là ta hại Tần tướng quân, ta đúng là đã phế một tay của hắn ta, nhưng vì sao ta phải phế một tay đó của hắn ta thế?”
“Độc Tỏa Ngàn Hầu kia đã có giải dược rồi đấy, ta còn chưa kịp bàn luận với Tần tướng quân xem là giải dược có cần đến Tử Hà Xa hay không đâu”.
Liễu Mi Vũ nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, tiếp đó bén nhọn nói: “Ta có lòng hại ngươi đấy thì làm sao? Ta muốn trơ mắt nhìn tướng quân lấy nhau thai của ngươi để làm thuốc cho ta, ta muốn ngươi một xác hai mạng đấy thì sao hả!”
“Nhưng không ngờ ngươi và tiện chủng kia lại sống tiếp được”, nàng ta không cố kỵ gì nữa: “Nhưng giờ có nói thế thì cũng đâu có tác dụng gì, tướng quân cũng đã bị ngươi hại chết, không quay về được nữa”.
Thôi thị níu lấy Liễu Mi Vũ, dùng sức vả miệng Liễu Mi Vũ mấy cái, khiến mặt nàng ta sưng vù.
Thẩm Nguyệt nói: “Trước không nói tướng quân tung tích không rõ, nếu thật chết trận và truy cứu đến cùng thì cũng là bị ngươi hại chết, nếu ngươi không hại ta thì ta cũng đâu khiến hắn ta bị thương, đúng không?”
Liễu Mi Vũ quỳ dưới đất thở nặng nề, không ngừng rơi lệ.
Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Tần tướng quân có tình cảm sâu đậm với ngươi, cho dù tận mắt thấy ngươi ngủ với tên đàn ông khác thì trước khi đi vẫn lo cho ngươi, muốn ta để ý tới ngươi”.
Liễu Mi Vũ lấy tay cào đất, khóc rống lên.
“Có những chuyện nếu ngươi không khơi ra thì cũng sẽ không đến ngày hôm nay. Ta cấm túc ngươi ở Phù Dung Uyển thì thôi đi, nhưng ngươi cứ một mực phải chạy ra đây nhảy nhót trước mặt ta làm gì?”
Thẩm Nguyệt híp mắt nhìn Liễu Mi Vũ, nhẹ giọng nói: “Biết vì sao ta một mực giữ lại mạng của ngươi không?”
Liễu Mi Vũ oán hận nói: “Ngươi giết ta, tướng quân sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Bởi vì giết ngươi không vui chút nào”, Thẩm Nguyệt đặt Bắp Chân lên ghế, phủi mép ghế đứng dậy, nhìn nàng ta từ trên cao, giẫm chân vào mười đầu ngón tay của Liễu Mi Vũ.
Giống như một ngày nào đó của năm ngoái, Tần Như Lương đã vì Liễu Mi Vũ mà đối xử với nàng như vậy.
Liễu Mi Vũ đau đớn kêu lên.
Thẩm Nguyệt đưa tay lên môi, nói: “Suỵt, Liễu Thiên Hạc vẫn đang trốn đấy, việc ngươi giúp Liễu Thiên Hạc trốn đi vẫn chưa xong đâu. Ngươi kêu to như vậy để người khác nghe thấy thì mới thật sự là chết không yên lành”.
Liễu Mi Vũ run rẩy.
Thẩm Nguyệt nói: “Ta nên gọi ngươi là Mi Vũ hay Thiên Tuyết đây nhỉ?”
Liễu Mi Vũ có đau nữa cũng không dám gào to thêm.
“Bây giờ còn chưa tìm được thi hài của Tần tướng quân, chờ đến khi xác định hắn ta đã chết trận nơi sa trường, ngươi sống một mình cũng khổ, ta sẽ đưa ngươi xuống bầu bạn với hắn ta ngay. Ngươi yêu hắn ta như thế, chắc chắn sẽ không nỡ để hắn ta cô độc một mình dưới đó đúng không?”
Thẩm Nguyệt không nhìn nàng ta nữa, quay đi nói: “Việc bây giờ ngươi cần làm là thắp nhang cầu cho Tần Như Lương không chết, như vậy ngươi còn sống được lâu thêm chút nữa”.
“Thẩm Nguyệt, ta có làm quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi!”
Thẩm Nguyệt nhếch miệng cười: “Vậy chờ đến lúc ngươi làm quỷ đã rồi tính, tưởng ta dễ bị lừa như hồi nhỏ là sai lầm lớn nhất của ngươi đấy”.
Văn võ toàn triều, cả kinh thành đều đang chờ.
Thẩm Nguyệt cũng đang chờ.
Chờ tin tình báo tiếp theo truyền đến từ phía Nam.
Tung tích không rõ thì không thể định đoạt sinh tử của một người, phải tìm được thi cốt mới được.