Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 382



Chương 382

“Tô Vũ”, Thẩm Nguyệt nỉ non.

Ánh mắt Tô Vũ tối lại, lập tức kéo Thẩm Nguyệt lên, ôm chặt thân thể mềm mại của nàng vào lòng.

Thẩm Nguyệt khoác tay lên vai hắn, khổ sở nói: “Sao ngươi lại đến đây? Cười nhạo ta vào lúc này à?”

“Nếu ta đến để cười thì chẳng phải nên cười rồi hay sao?”, hắn nói thật nhỏ: “Nhưng ta lại không cười nổi đây này”.

Thẩm Nguyệt khàn khàn cười: “Cũng có lúc ngươi không cười nổi cơ đấy”.

Hắn vuốt ve mái tóc dài sau vai nàng, miết vạt áo nàng, khẽ mở ra.

Thẩm Nguyệt vô ý thức bắt được tay của Tô Vũ, gương mặt nàng nóng bỏng, hô hấp như phun lửa, khó hiểu nói: “Ngươi muốn lấy thân ra để giải dược cho ta à?”

Tô Vũ đáp: “Nếu cô thành tâm mời thì ta cũng không ngại”.

Nàng tới gần hắn, cảm nhận được hô hấp của hắn, ngửi mùi trầm hương trên người hắn, trong lúc lơ đãng còn chống tay vào ngực hắn, cảm giác được nhịp đập của trái tim hắn.

Trái tim nàng rung động, có một cảm giác kỳ diệu.

Cần cổ thon dài của Thẩm Nguyệt ửng đỏ, nàng khẽ cúi thấp đầu, Tô Vũ dễ dàng tránh được tay của nàng, lột vạt áo của nàng ra, để lộ bả vai tinh xảo mượt mà.

Xương quai xanh dưới vai như ẩn như hiện, Thẩm Nguyệt cảm thấy toàn thân sôi trào, không kìm được mà thở dốc, trái tim tán loạn theo hô hấp.

“Tô Vũ…”

Tô Vũ nhẹ nhàng đẩy tóc ra trước ngực nàng, đỡ eo nàng để nàng tựa vào ngực mình, thấp giọng nói: “Cô dựa vào ta như thế thì ta sẽ không nhìn thấy gì”.

Hắn không phải Tần Như Lương, chưa từng khiến nàng phản cảm, cũng chưa từng khiến nàng bài xích.

Chắc bởi vì hắn là Tô Vũ.

Chắc là hắn có thể khiến nàng dỡ hết mọi sự phòng bị, ngoài hắn ra thì không ai được phép.

Tô Vũ nói: “Cố gắng chịu đựng”.

Nói xong, hắn cầm ngân châm lần vào huyệt vị, chuẩn xác đâm vào.

Thẩm Nguyệt ghé vào tai hắn kêu rên.

Quá trình này giống như có ngàn vạn con kiến đang gặm nhấm thân thể nàng, khiến nàng đau ngứa từ tận trong xương.

Thẩm Nguyệt cắn răng nói: “Tô Vũ, ngươi đúng là chính trực đứng đắn”.

“Nếu ta là loại người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của thì có khác nào cầm thú?”, Tô Vũ đáp.

“Ngươi nói chuyện với ta đi, di dời sự chú ý của ta”, Thẩm Nguyệt cố gắng khống chế không cho mình phát ra những âm thanh xấu hổ.

“Sự chú ý gì cơ?”, Tô Vũ vừa nhanh tay châm vào huyệt vị của nàng, vừa sâu thẳm nhìn vào sống lưng xinh đẹp đang căng cứng của nàng: “Sự chú ý của cô đang dồn hết vào ta à?”

“Ưm…”, Thẩm Nguyệt cong tay, càng nắm chặt góc áo của hắn.

“A Nguyệt, cô có cảm giác với ta à?”

Thẩm Nguyệt nghiến răng nghiến lợi: “Đây không phải là chuyện rõ rành rành à? Ta thì trúng thuốc, đang có nhu cầu sinh lý và cố kìm nén cảm xúc muốn đè ngươi xuống rồi ăn thịt ngươi đây này, cho nên ngươi đến đây làm gì chứ hả!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.