Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 465



Chương 465

Thế rồi vì cay quá nên bị sặc.

Hạ Du vẫn đang thao thao bất tuyệt: “Hào sảng thế! Vậy thì ta cũng uống cạn đây… Ơ, này, cô định đi à?”

Thẩm Nguyệt đặt mạnh chén rượu xuống, chống tay lên bàn mà đứng dậy, không nói không rằng đã quay đầu đi ra ngoài.

Hạ Du vội vàng gọi giật lại: “Cô đi đâu thế, rượu còn chưa uống xong mà!”

Thẩm Nguyệt chẳng buồn quay đầu lại, lạnh lùng đáp: “Ta có việc riêng, hôm khác bồi ngươi sau”, Hạ Du đang định đòi đi cùng thì nàng đã sải bước ra khỏi cửa, còn bồi thêm một câu: “Không được đi theo ta!”

Đến cả Liên Thanh Châu cũng không ngờ rằng Thẩm Nguyệt sẽ đến tìm hắn ta vào lúc này.

Nếu không phải chuyện làm ăn, thời gian này, hắn ta tránh được Thẩm Nguyệt thì sẽ tránh.

Một khi Thẩm Nguyệt có ý định hỏi tới Tô Vũ, Liên Thanh Châu sẽ chuyển đề tài kịp thời.

Điều khiến Liên Thanh Châu thở phào một hơi là từ sau câu hỏi ở trên thuyền ngày hôm đó, Thẩm Nguyệt không hỏi tới lần nào nữa.

Liên Thanh Châu cũng không dám chủ động mời Thẩm Nguyệt đi chơi, chỉ sợ rước họa vào thân.

Nhưng khi thấy Thẩm Nguyệt xông thẳng vào nhà hắn ta, Liên Thanh Châu cảm thấy có vẻ như nàng đã biết hết tất cả rồi.

Thẩm Nguyệt tiến vào sảnh, đi thẳng đến trước mặt Liên Thanh Châu và hỏi: “Nghe nói Tô Vũ nạp cơ thiếp?”

Liên Thanh Châu bất đắc dĩ: “Công chúa nghe ai nói vậy, những lời đồn đại này không tin cũng được mà”.

Thẩm Nguyệt ghé tới gần, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn ta, giọng nói âm u lạnh lẽo: “Liên Thanh Châu, nếu ngươi còn tiếp tục lừa ta thêm một chữ nào nữa, đừng trách ta sau này không coi ngươi là bạn”.

Bao lâu nay, lần đầu tiên Liên Thanh Châu thấy Thẩm Nguyệt như vậy.

Hắn ta hé miệng, nhưng rồi chỉ thở dài và đáp: “Nếu công chúa đã biết rồi, hà tất phải hỏi tại hạ nữa”.

“Tại sao ngươi không nói sớm hơn, hắn nhờ ngươi giấu ta sao?”

Liên Thanh Châu ngầm thừa nhận.

“Hay, hay lắm”, Thẩm Nguyệt lùi về sau mấy bước, cảm giác đè nén đột nhiên ập tới cũng tiêu biến trong chốc lát, nàng nhếch môi cười cười: “Đã vào cửa nửa tháng rồi, đến hôm nay ta mới biết. Các ngươi làm hay lắm”.

Nói xong, nàng quay người rời đi.

Nửa tháng qua, thỉnh thoảng nàng vẫn nhớ tới Tô Vũ.

Nhớ mùi trầm hương trên người hắn, nhớ từng lời nói nụ cười của hắn, nhớ tới vẻ không thể kiềm chế của hắn trong đêm Trừ Tịch.

Nàng vẫn muốn tin rằng nụ hôn đó của Tô Vũ là không thể kiềm chế được.

Khi ấy, suy nghĩ duy nhất của nàng cũng là “tình này khó lòng kiềm nén”.

Chắc chắn nàng điên rồi mới muốn vứt bỏ tất cả tạp niệm trong thời khắc ấy để thật lòng thích nam tử mà nàng đang hôn.

Nàng điên rồi mới định vứt bỏ mọi đề phòng, để bản thân từng bước “lọt vào tròng”.

Nàng nghĩ, đàn ông như Tô Vũ không có ai là không thích đâu nhỉ. Vậy thì nàng sẽ buông thả bản thân thích hắn một chút, có đáng gì đâu.

Tô Vũ nói, có lẽ thời gian tới sẽ không gặp mặt nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.