Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 479



Chương 479

Thẻ bài giắt trên hông ở Sở Ngọc lâu này cũng chẳng phải thứ gì quý hiếm, công tử trong lâu làm mất cũng có thể bù lại.

Tô Vũ cầm lấy thẻ bài bỏ vào tay áo rồi mới rời đi.

Khi đến nhà, hai vị cơ thiếp nghênh đón hắn, chưa gì đã ngửi thấy mùi rượu.

Cơ thiếp hỏi: “Đại nhân đi đâu thế, tại sao muộn thế này mới về, chàng đã… uống rượu à?”

Tô Vũ phất tay áo, thẻ bài giắt trên hông công tử kia không cẩn thận rơi xuống nền đất. Hắn không phát hiện ra, nhưng có cơ thiếp dè dặt lấy chân mình đè lên để giấu giếm cho qua.

Hắn nói đêm nay chỉ tới nhà một vị đại nhân nào đó uống rượu xã giao thôi.

Sau khi Tô Vũ về phòng, cơ thiếp kia mới nhấc chân ra, cúi người nhặt tấm thẻ bài lên.

Chẳng trách bao nhiêu lâu nay, lần đầu nghe Tô Vũ nói hắn ra ngoài xã giao.

Sau khi làm rõ chuyện này phải bẩm báo lên hoàng đế, như thế hoàng đế sẽ biết phải âm thầm điều tra xem hắn qua lại với những quan viên nào.

Thế nhưng khi nhìn kỹ lại tấm thẻ bài kia, bên trên hình như viết tên của người nào đó, lật ra xem thử, cơ thiếp mới sững người: “Sở Ngọc lâu?”

Điều tra ra mới biết, Sở Ngọc lâu là sở quán nổi tiếng trong kinh thành, người ở trong đó toàn là nam.

Lại phái người đi hỏi gia đình của vị đại nhân được Tô Vũ nhắc tới, hóa ra đêm đó Tô Vũ không hề tới nhà người ta.

Vị đại nhân đó nghe nhắc tới Tô Vũ còn tránh né không kịp, liên tục phủ nhận, đồng thời đưa ra chứng cứ cho thấy đêm đó không có mặt Tô Vũ.

Vậy thì đêm đó rốt cuộc Tô Vũ đã đi đâu, việc này rõ đến mức không thể rõ hơn được nữa.

Hóa ra hắn tới Sở Ngọc lâu.

Đàn ông tới nơi đó còn làm gì được nữa, chỉ có thể là chơi đùa với các nam kỹ ở trong đó.

Hai vị cơ thiếp nhất thời không dám tin lắm.

Hóa ra từ khi họ vào cửa đến nay, Tô Vũ chưa từng thân cận với họ, không phải bởi vì thân thể hắn “không ổn”, mà bởi vì tâm trí của Tô Vũ không ở nơi này.

Hai vị cơ thiếp bỗng chốc thấy lòng dạ nguội bớt phân nửa.

Một người đàn ông trông có vẻ phong hoa tuyệt đại như thế, sau cùng lại đi thích nam nhân, đúng là quá thê thảm.

Hai vị cơ thiếp cho rằng Tô Vũ nín nhịn bấy lâu nay, cuối cùng cũng không chịu nổi, đành để lộ đuôi hồ ly.

Sau cùng cơ thiếp vẫn bẩm báo cho hoàng đế, dùng bồ câu truyền tin vào hoàng cung.

Trên thế gian này chẳng có bức tường nào không lọt gió, trong thời gian dài, văn võ bá quan vẫn luôn lưu truyền một số lời đồn đãi.

Chỉ cần nhắc tới Tô Vũ, cứ mười người sẽ có tám chín người lắc đầu thở dài.

Có người vui vẻ khi thấy hắn không may, tất nhiên cũng có người thật lòng thấy tiếc.

Sau khi tảo triều xong, Tô Vũ đi ở hàng sau, chậm rãi ra khỏi triều điện.

Ánh nắng sớm rạng rỡ đang từ từ nhô lên nơi chân trời, chiếu rọi những mảnh ngói lưu ly đường hoàng và rực rỡ trong nội cung.

Ánh nắng cũng rọi lên đường nét bình thản và không tì vết cùng đôi mắt hẹp dài thâm trầm của hắn.

Những lời thì thầm thậm thụt của đám quan viên lọt vào tai hắn.

“Ta nghe nói Tô đại học sĩ trà trộn vào Sở Ngọc lâu, chuyện này là thật đó, còn bị đồng liêu trông thấy cơ”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.