Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 541



Chương 541

Tô Vũ cầm nhánh cây xiên thịt rừng trong tay, ngón tay trắng tinh thỉnh thoảng chuyển động, ánh lửa chiếu lên dáng hắn cứ vụt sáng lên.

Tô Vũ trông khoan thai vô cùng, Thẩm Nguyệt không tự chủ mà phải liếc qua hắn.

Hắn như có như không nhếch khóe miệng, ánh lửa trong mắt hắn nhảy vọt, nói: “Công chúa đói bụng sao, đừng lo, ta nướng sắp xong rồi”.

Hắn chắc chắn đã nhận thấy nàng đang nhìn trộm mình.

Thẩm Nguyệt liếc mắt ra chỗ khác, quẫn bách nói: “Ta không sao hết, ngươi cứ từ từ mà nướng”.

Nhưng bên Hạ Du có vẻ không được thuận lợi như thế.

Hắn ta cũng cầm một xiên thịt rừng để nướng, nhưng trước giờ hắn ta hầu như chẳng làm bao giờ, nướng không đều gì cả, cuối cùng lại sai sử Thanh Hạnh đến nướng thay.

Thanh Hạnh tức tối nghe Hạ Du chỉ trỏ: “Chỗ này ngươi đã nướng đâu, ôi trời ơi, chỗ kia khét cháy rồi kia, rốt cuộc ngươi có biết nướng không hả!”

Thanh Hạnh không chịu nổi nữa: “Nô tỳ không biết nướng đấy, phó sứ nói nhiều thế nhỉ, ngài tự đi mà làm!”

Hạ Du nói: “Ngươi làm không tốt lại còn không cho người khác nói nữa hả! Thôi được rồi, ngươi chú ý nướng thịt đi, ta sẽ bớt nói vài câu”.

Không bao lâu sau, trong rừng bốc lên mùi thơm của thịt nướng.

Đến lúc thịt chín, Thanh Hạnh đang muốn cho Thẩm Nguyệt ăn trước thì đã bị Hạ Du chặn lại: “Ngươi muốn độc chiếm à?”

Thanh Hạnh nói: “Nên mời công chúa ăn trước rồi phó sứ mới được ăn chứ!”

Hạ Du bĩu môi, nhìn về phía thịt rừng trên tay Tô Vũ: “Đại học sĩ đang nướng kia kìa, hắn nướng còn ngon hơn ngươi, công chúa cần gì ăn chút thịt sắp bị nướng cháy đen này chứ!”

Thẩm Nguyệt buồn cười nói: “Ta tạm thời vẫn tự làm được, Thanh Hạnh, phó sứ muốn ăn thì để hắn ta ăn đi”.

Hạ Du rõ ràng có chân có tay nhưng không chịu tự ăn, bảo là sợ bẩn tay.

Thế nên Thanh Hạnh lại phải quỳ xuống bên cạnh Hạ Du, dùng tay gỡ phần thịt cháy ra rồi đưa phần thịt ngon cho hắn ta ăn.

Hạ Du nắm tay của nàng ta, há miệng ra ăn.

Bên ngoài tuy bị nướng khét nhưng thịt bên trong vẫn ngon.

Khi Hạ Du nắm lấy tay Thanh Hạnh thì ánh mắt nàng ta hơi run rẩy.

Thị vệ bên cạnh thấy thế thì đều bật cười. Họ biết Hạ Du dễ gần, nên có người còn lên tiếng: “Đi ra ngoài mà vẫn có cô nương đích thân bón cho, phó sứ hên thật đấy”.

Thanh Hạnh cảm giác tất cả đều đang trêu đùa hai bọn họ, mặt liền đỏ lên, muốn tránh khỏi tay của Hạ Du. Mà Hạ Du còn liên tục nắm lấy tay nàng ta, khiến nàng ta cảm thấy không được tự nhiên. Một luồng khí nóng bốc lên từ cổ nàng ta, càng ngày càng bỏng.

Hạ Du nhanh chóng nắm chặt lại, bất mãn nói: “Ngươi quan tâm bọn họ nói làm cái gì, đút tiếp đi”.

Thẩm Nguyệt nhìn tất cả cảnh đó, cầm nhánh cây gẩy đống lửa, cười mà như không cười nói: “Chờ đến khi về kinh, ta sẽ xin hoàng thượng lấy Thanh Hạnh cho Hạ phó sứ, cho Thanh Hạnh đến hầu hạ ngươi mấy hôm”.

Hạ Du chép miệng: “Trước kia bên cạnh ta cũng chẳng có tỳ nữ nào hầu hạ, bây giờ lại quen có tiểu nha đầu này, nếu giữ ở chỗ ta thì cũng được đấy, cảm ơn công chúa trước nhé”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.