Chương 583
Triệu Thiên Khải còn muốn tóm lấy nàng thì nàng đã đứng thẳng lưng nói: “Chẳng lẽ ngươi chỉ có bản lĩnh ra tay với một nữ nhân thôi hay sao?”
Triệu Thiên Khải hung tợn nói: “Ta còn có rất nhiều thủ đoạn, cũng không ngại để cho ngươi nếm thử hết lần này đến lần khác!”
Ông ta vừa đến gần thì Thẩm Nguyệt đã đập vỡ một cái đĩa sau đó cầm một mảnh sứ vỡ trong tay rồi quát: “Ngươi nghĩ là mình lợi hại lắm hay sao? Thị uy ở đây thì có gì oai phong, có bản lĩnh thì sao đi đánh bại đánh bại Dạ Lương đi!”
Thẩm Nguyệt cao giọng cười nói: “Chẳng phải ngươi cũng chỉ là bại tướng của Dạ Lương thôi hay sao? Nếu không phải tại đám người giá áo túi cơm như các ngươi thì Đại Sở cũng sẽ không bại dưới tay Dạ Lương, càng không phải hòa đàm với Dạ Lương! Nói cái gì mà bảo vệ quốc gia, xả thân đẫm máu, chiến đấu hùng dũng, con mẹ nó nghe vô cùng thúi!”
Triệu Thiên Khải dừng lại, lạnh lùng nhìn Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi có can đảm thì lặp lại lần nữa”.
Thẩm Nguyệt đường đường chính chính hếch cằm lên, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Ngươi nói Tần Như Lương là kẻ vô dụng, theo ta thấy thì ngươi còn vô dụng hơn hắn ta rất nhiều. Ngươi xem thường sứ thần từ triều đình đến, nhưng sứ thần chính là người đến đây để giúp đám rùa rụt đầu các ngươi thu dọn tàn cuộc! Nếu như ngươi thật sự có thể đánh bại Dạ Lương thì còn có cục diện như ngày hôm nay hay sao?”
Triệu Thiên Khải giơ tay lên, còn muốn đánh nàng.
Nàng lại giễu cợt nói: “Sao, đánh nữ nhân thì mạnh tay lắm mà lại không dám mang quân đi đánh Dạ Lương sao? Vua Dạ Lương đang ở ngay biên quan, nếu như ngươi có thể bắt được thì liền có thể xoay chuyển thế cục, Đại Sở không cần lấy năm tòa thành trì đi trao đổi, cũng không cần tạm nhân nhượng đi hòa đàm với Dạ Lương vì lợi ích toàn cục. Khi đó ngươi sẽ là công thần danh tướng của Đại Sở, Thẩm Nguyệt ta cũng không phải là người không thức thời, nhất định sẽ tắm rửa sạch sẽ chờ hầu hạ ngươi, ngươi muốn làm thế nào thì làm, tuyệt không hai lời!”
Triệu Thiên Khải tức giận đến mức máu đã nóng đã dồn hết lên não.
Thẩm Nguyệt hỏi ông ta: “Sao, rốt cuộc ngươi có dám hay là không? Không dám thì cứ nói đi, cũng chẳng có ai dám trách ngươi”, nàng lại lộ ra vẻ khinh thường cười nói: “Rốt cuộc thì ngươi cũng chỉ có vậy thôi”.
Thẩm Nguyệt vừa dứt lời đã ngạo nghễ xoay người.
Cho dù y phục của nàng đã vô cùng bẩn thỉu thì tư thái của nàng vẫn vô cùng cao quý.
Phía sau, Triệu Thiên Khải đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng, kéo tay nàng lại rồi nói: “Ngươi nghe bổn tướng nói cho rõ đây, chỉ là một Dạ Lương nho nhỏ, có lý nào ta lại không dám! Chờ bổn tướng bắt sống hoàng đế Dạ Lương trở về thì ngươi không chỉ phải hầu hạ ta mà còn phải hầu hạ tất cả huynh đệ ở đây được sảng khoái, ngươi có dám không?”
Thẩm Nguyệt nở nụ cười đầy phong tình nói: “Tất cả huynh đệ ở đây chỉ cần lập nên công trạng thì ta nhất định hầu hạ chu đáo, có gì mà không dám?”
“Tiện nhân, đợi đó cho ta! Đợi ta trở về nhất định sẽ xử lý ngươi!”
Triệu Thiên Khải bước trở lại ghế chủ vị, cầm bát rượu kính chư vị tướng lĩnh một lần nữa, sau đó bọn họ liền ném hết tất cả các bát rượu rỗng xuống đất.
Tiếng bát rượu vỡ nghe vô cùng chói tai.
Triệu Thiên Khải khoác lên mình bộ giáp chiến, cùng các tướng lĩnh bước ra khỏi đại điện.
Ban ngày Triệu Thiên Khải đưa các tướng lĩnh đi nghiên cứu địa thế, kiểm kê binh lính, không dự định ra tay ngay mà phải chuẩn bị vẹn toàn mọi thứ.
Hiện giờ hoàng đế Dạ Lương đang ở ngay biên quan, đây là cơ hội ngàn năm có một. So với hòa đàm thì Triệu Thiên Khải càng không muốn để cơ hội này dễ dàng trôi qua.
Nếu như có thể bắt sống được hoàng đế Dạ Lương thì đừng nói là bồi thường năm tòa thành trì, ngay cả lật tung Dạ Lương bọn họ cũng có thể làm được.