Chương 590
Dù chỉ là chuồn chuồn lướt nước, Tô Vũ lại thấy chưa đã thèm, máu nóng trong người như muốn sôi trào, nhưng hắn lại cố kiềm chế, giọng trở nên khàn khàn, thổi vành tai Thẩm Nguyệt có hơi nóng: “Không ghẹo nàng”.
Thẩm Nguyệt không biết mình đã rời khỏi góc hành lang và trở về phòng thế nào.
Hạ Du cầm thức ăn trở lại, vừa ăn vừa đứng bên ngoài hỏi: “Thẩm Nguyệt đâu?”
Tô Vũ thản nhiên đáp: “Nàng trở về phòng nghỉ ngơi rồi”.
Hạ Du lại nói: “Ta còn mang thêm hai cái bánh bao tới này”.
“Ngươi tự ăn đi”.
Hạ Du ai oán nói: “Các ngươi ăn ngon uống ngọt, ta chỉ có mỗi cái bánh bao nguội ngắt thế này…”
Thẩm Nguyệt nằm trên giường, rõ ràng đã đến giờ đi ngủ, nhưng nàng lại muốn bản thân mình tỉnh táo một chút.
Sao thế này? Trước kia cũng có hôn rồi cơ mà, sao nàng phải chạy trốn như thế?
Chỉ có ngày càng trở nên nghiêm túc, thì mới có phản ứng như thế.
Không đúng, nàng không có trốn, nàng chỉ trở về phòng ngủ mà thôi! Nhưng động tác của nàng quá nhanh, trông cứ như đang bỏ trốn vậy!
Tiêu rồi, chỉ số thông minh của nàng đang có xu hướng giảm đáng kể!
Nhưng nghe thấy những lời Hạ Du đang nói ngoài cửa, Thẩm Nguyệt lại cảm thấy buồn cười.
Dạ yến hoàn toàn không phải là nơi để ăn ngon uống ngọt. Nàng và Tô Vũ chẳng ăn được bao nhiêu, may là Hạ Du đang ngủ nên không đi, nếu không lại phiền thêm một chút.
Không biết Thẩm Nguyệt đã chìm vào giấc ngủ từ khi nào.
Đêm nay là một đêm ồn ào náo nhiệt, nhưng nàng lại ngủ rất ngon.
Lúc này, biên giới nước Dạ Lương đã dấy lên chiến hỏa.
Triệu Thiên Khải lại dẫn theo binh lính đánh lén Dạ Lương, lẽ ra đó là cơ mật của quân doanh, không một người ngoài nào được phép biết.
Nhưng ông ta lại không thể ngờ được, lần hành quân này lại lao thẳng vào vòng vây của địch.
Hoàng đế Dạ Lương thì không bắt được, lại bị binh lính Dạ Lương đánh cho khóc hu hu.
Triệu Thiên Khải hạ lệnh cố gắng đột phá vòng vây.
Kết quả quân tiếp viện của Dạ Lương không ngừng tiến lên, mùi máu tươi tràn ngập, chém giết đầy trời, tướng sĩ tấn công Đại Sở trong đêm liên tục ngã xuống.
Cuối cùng, Triệu Thiên Khải thất bại trong việc đột phá vòng vây, toàn quân bị diệt.
Tất cả, chờ đến hừng đông rồi sẽ có kết quả.
Nhưng vẫn chưa tới hừng đông, sắc trời bên ngoài vẫn còn mờ ảo, thì cả Thành Huyền đã tỉnh lại từ giấc mộng đẹp.
Dạ Lương thả cho một binh lính Đại Sở trên người đầy vết thương trở về truyền tin.
Toàn bộ kỵ binh tập kích trong đêm đều bị Dạ Lương tiêu diệt.
Ngoài đường cái, đâu đâu cũng là binh lính tập kết khiến lòng người hoảng sợ, bầu không khí lạnh lẽo tiêu điều.
Sáng sớm Thẩm Nguyệt thức dậy bước ra ngoài, Tô Vũ cũng mở cửa phòng ra.