Chương 620
Lính canh vừa tiến đến thì ông ta đã vênh mặt hất hàm nói bằng giọng sai khiến: “Cút ngay! Bổn tướng quân không ăn những thứ mà ngay cả súc vật cũng không ăn được! Ta là Trấn Nam đại tướng quân của Đại Sở, các người dám bất kính với ta sao?”
Hai tên lính canh chậm rãi bước về phía Triệu Thiên Khải, Triệu Thiên Khải vừa ngẩng đầu thì đã nhìn thấy Thẩm Nguyệt và Tô Vũ đang thản nhiên đứng ở ngoài cửa ngục.
Triệu Thiên Khải tức giận nói: “Các ngươi không phải là sứ thần của Đại Sở đến hòa đàm sao, sao các ngươi còn đứng đó, chẳng lẽ các ngươi còn định trơ mắt đứng nhìn hai tên lính canh vũ nhục Đại Sở hay sao?”
Tô Vũ nói: “Chẳng phải Trấn Nam đại tướng quân không cần sứ thần hòa đàm sao? Bọn họ cho ông ăn cơm thì có liên quan gì đến chuyện xúc phạm Đại Sở? Xin tướng quân đừng nói chuyện giật gân nữa”.
Nghe thấy vậy thì hai lính canh cũng không còn chút cố kị nào, Triệu Thiên Khải không chịu ăn thì hai người liền thô bạo tách miệng ông ta ra rồi nhét cơm thừa canh cặn vào.
Triệu Thiên Khải chưa bao giờ chịu khuất nhục như vậy, cơm thừa canh cặn khiến cho ông ta vừa ngửi vào thì đã muốn nôn ra, vì thế phần lớn cơm canh đều bị ông ta phun ra mặt đất.
Thẩm Nguyệt nói: “Tiếp tục bốc cơm trên mặt đất lên rồi nhét vào miệng ông ta cho đến khi ông ta ăn hết mới thôi”.
“Tiện nhân nhà ngươi!”, Triệu Thiên Khải mắng: “Ngươi đang dùng chuyện công báo thù riêng”.
Thẩm Nguyệt phất góc váy, thản nhiên cười nói: “Ta chỉ là công chúa tiền triều, thấp cổ bé họng, sao có thể gây thù chuốt oán với tướng quân được?”
Không lâu sau thì lính canh đã mang đến thức ăn tươi mới, hơi ấm vẫn còn bốc lên.
Thẩm Nguyệt chủ động mang đồ ăn tiến vào ngục tối của Tần Như Lương.
Sắc mặt của nàng không chút thay đổi, lạnh lùng dùng thìa múc thức ăn đưa tới miệng Tần Như Lương, nhưng cho dù như thế nào thì hắn ta vẫn cắn chặt khớp hàm không chịu há mồm.
Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Ngươi có thể không ăn, cũng có thể nhịn đói đến chết. Đại Sở muốn cắt đất nhường thành để đổi ngươi trở về, ta cũng không ngại đổi một thi thể trở về”.
Tần Như Lương dừng một chút, nhìn nàng bằng ánh mắt nghi hoặc.
Nàng cau mày, lại múc một muỗng khác đặt lên mép bát rồi nói: “Đợi khi trở về ta liền giết chết Liễu Mi Vũ để hợp táng cùng ngươi. Trong phủ tướng quân có nhiều người như vậy, cuối cùng tất cả đều sẽ tan tác, ngươi rất muốn chuyện đó xảy ra có đúng không?”
Một lúc lâu sau, Tần Như Lương mới mấp máy đôi môi khô nứt nẻ.
Khi Thẩm Nguyệt cho hắn ta ăn một lần nữa, hắn ta cuối cùng cũng chịu mở miệng ăn hết tất cả.
Thẩm Nguyệt bảo lính canh mang nước đến, dường như hắn ta đã khát nước từ rất lâu cho nên liền uống một hơi cạn sạch, uống nhanh đến mức bị ho sặc sụa.
Sau đó hắn ta đã khôi phục vài phần thể lực, cố gắng hết sức gượng dậy khỏi mặt đất rồi ngồi dựa vào tường, một lúc sau mới bình tĩnh trở lại.
Thẩm Nguyệt đưa cái bát trống rỗng cho lính canh rồi vén váy đứng lên, quay đầu rời đi mà không thèm nhìn hắn ta.
Tần Như Lương đột nhiên khàn giọng nói: “Ta còn tưởng rằng cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại cô”.
Thẩm Nguyệt lạnh nhạt nói: “Tướng quân nói đùa, ta làm gì lại có thể khiến cho tướng quân quan tâm nhiều đến như vậy. Cho dù tướng quân quan tâm Liễu Mi Vũ nhiều thì cũng không cần lo lắng, cho dù sống hay chết thì ta đều sẽ để cho ngươi gặp được nàng ta”.