Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 625



Chương 625

Hoàng đế Dạ Lương cười khẩy: “Chưa nói đến việc xa xôi, bây giờ mà đánh thật, công chúa Tĩnh Nguyệt và sứ thần còn có thể sống sót rời khỏi đây sao?”

Tô Vũ nói: “Vậy phải xem bệ hạ có dám mạo hiểm hay không”.

Hoàng đế Dạ Lương sắc bén nhìn Thẩm Nguyệt: “Sứ thần nói đến thân thế của công chúa Tĩnh Nguyệt à? Trước kia Đại Sở nội loạn, hoàng đế hoàng hậu chết trong cung, nếu Bắc Hạ thật sự lo cho hoàng hậu thì sao không duỗi tay ra giúp?”

Ông ta nở nụ cười thâm sâu: “Bây giờ đã nhiều năm trôi qua, Đại Sở sớm thay đổi chính quyền, cũng chẳng thấy Bắc Hạ có động tác gì. Bắc Hạ há lại vì một công chúa vong quốc mà làm to chuyện ra? Sứ thần quá để ý đến công chúa Tĩnh Nguyệt này rồi đấy”.

Thẩm Nguyệt không thể không thừa nhận là hoàng đế Dạ Lương nói cũng đúng.

Nếu Bắc Hạ thật sự quan tâm thì sao lại bỏ mặc suốt bao năm?

Tô Vũ lại nói: “Bệ hạ hẳn phải biết, trước kia Bắc Hạ loạn lạc hơn mười năm, lúc chính quyền Đại Sở nội loạn thì Bắc Hạ cũng là ốc còn không lo nổi mình ốc. Bây giờ đã khác, Bắc Hạ tứ hải thái bình, ngày một mạnh mẽ, rút ra chút sức để chăm lo cho công chúa Tĩnh Nguyệt là chuyện quá đơn giản, lại còn là trăm lợi không hại”.

Sắc mặt hoàng đế bắt đầu thay đổi.

Nếu Bắc Hạ nhúng tay vào, liên minh với Đại Sở thì chắc chắn sẽ tiêu diệt được Dạ Lương, khi ấy chia lãnh thổ thì quá là lợi.

Nhưng hoàng đế Dạ Lương không dám chắc là Bắc Hạ có muốn nhúng tay vào hay không.

Hoàng đế Dạ Lương mất kiên nhẫn, nói luôn: “Điều kiện của Đại Sở là gì?”

Tô Vũ lạnh nhạt nói: “Trên thực tế, ngô hoàng chỉ đồng ý trả lại ba tòa thành mà Dạ Lương đã cắt đi”.

Lời này vừa ra, đến cả hoàng đế Dạ Lương cũng phải tím mặt: “Đại Sở các ngươi đang đuổi ăn mày đấy à? Đừng quên Đại Sở mới là bên thua trận”.

Tướng quân dự thính của Dạ Lương đã không nhịn nổi, nói: “Hoàng thượng, bắt hai kẻ này lại trước, sau đó tìm nắp ấn để ký vào thư hòa đàm, đừng nói là bảy tòa, mười tòa thành hay cả cái Đại Sở này cũng được, chỉ cần làm theo thư hòa đàm thôi!”

Lúc này, hoàng đế lệnh cho thị vệ bao vây Thẩm Nguyệt và Tô Vũ, kéo hai người lên.

Tướng quân đi lên lục soát, quả thật lấy được khế ước có dấu ấn của Đại Sở.

Nhưng mở ra nhìn thì lại tức điên lên.

Khế ước đã ghi xong, giấy trắng mực đen là Đại Sở nhường ba tòa thành trì cho Dạ Lương.

Tô Vũ cười nói: “Làm tướng quân thất vọng rồi, nếu sửa đổi chữ trên này dù chỉ một chút thì khế ước cũng sẽ mất hiệu lực”.

Thẩm Nguyệt nói: “Thực ra Đại Sở cũng chưa hề chiến bại hoàn toàn, chỉ là tướng quân Đại Sở chúng ta nhất thời thất bại, rơi vào tay các ngươi thì mới tạo thành cục diện thế này”.

“Đại tướng quân ở trong địa lao của Dạ Lương các ngươi chịu cực hình thế nào thì các ngươi hẳn phải rõ ràng hơn chúng ta nhiều. Sau này hắn ta còn chiến đấu được hay không thì vẫn còn là một ẩn số. Như vậy Đại Sở chúng ta lấy ba tòa thành trì ra để đổi lấy một kẻ tàn phế như đại tướng quân, các ngươi còn thấy thiệt thòi à?”

Hoàng đế Dạ Lương nói: “Kéo chúng xuống, nhốt lại cho trẫm! Chỉ là ba tòa thành thì cần gì Đại Sở phải trả về, trẫm sẽ đòi lại từng tòa một! Ngày khai chiến, trẫm sẽ lấy máu tươi của các ngươi ra để cổ vũ tam quân!”

Rất rõ ràng là hòa đàm thất bại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.