Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 641



Chương 641

Lúc hoàng đế Dạ Lương xử phạt Lục hoàng tử cũng mời Thẩm Nguyệt và Tô Vũ đến.

Lục hoàng tử quỳ dưới đất, dường như là vừa mới khóc xong, trong mắt vẫn còn ngấn nước, trông rất đáng thương.

Hoàng đế Dạ Lương còn giận dữ nói: “Trẫm bảo ngươi mang công chúa Tĩnh Nguyệt đi dạo một vòng, công chúa Tĩnh Nguyệt còn chưa ngủ dậy mà ngươi đã to gan đi vào phòng của công chúa! Bây giờ công chúa đang ở đây, trẫm phải trách phạt ngươi, nếu không trẫm biết giấu mặt vào đâu bây giờ!”

Hoàng đế ra lệnh tiếp: “Người đâu, kéo Lục hoàng thượng ra phạt nặng hai mươi gậy!”

“Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi!”

Vừa hay sau khi rời khỏi chỗ Tần Như Lương, Thẩm Nguyệt đang không vui, hoàng đế Dạ Lương bảo nàng đến xem kịch thì nàng tội gì mà không xem.

Hoàng đế Dạ Lương vốn mong là nàng sẽ kịp thời lên tiếng cản lại, nhưng Thẩm Nguyệt lại chẳng hề có động tĩnh gì, cũng không hề hô dừng.

Quả thực là khiến cho Lục hoàng tử vô tội chịu hai mươi gậy.

Cung nhân có hạ thủ lưu tình hay không thì Thẩm Nguyệt cũng không quan tâm, nhưng nếu Lục hoàng tử này nếu thật sự không được hoàng đế Dạ Lương yêu thích thì cũng sẽ không được tự ý đến hành cung, càng không sai Lục hoàng tử này dẫn nàng đi chơi.

Cho nên một người muốn đánh một người muốn chịu thì cứ kệ họ đi.

Sau khi hoàng đế Dạ Lương rời đi, Lục hoàng tử che mông khổ sở đứng dậy, mọi cảm xúc đều bày ở trên mặt, trông rất đặc sắc, đau đến chảy cả nước mắt, vừa tức vừa đau nói: “Sao cô không chịu giúp ta hả?”

“Chuyện nhà ngươi mắc mớ gì đến ta?”

“Nếu cô chịu giúp ta thì phụ hoàng cũng sẽ không ra tay mạnh như thế, bây giờ ta bị đánh thì sao dẫn cô đi chơi được?”

Thẩm Nguyệt híp mắt nói: “Lần sau còn để ta thấy ngươi đi vào phòng của ta thì ngươi sẽ còn bị đánh tiếp, lúc ấy không phải đánh đít đâu mà là đánh vào cái mặt xinh đẹp này đấy”.

Lục hoàng tử trợn mắt nói: “Cái đồ đàn bà hung hãn!”

Thẩm Nguyệt buồn cười nhìn hắn ta khấp khểnh rời đi.

Mặc dù không có Lục hoàng tử dẫn đường, hoàng đế Dạ Lương vẫn hạ lệnh cho Thẩm Nguyệt và Tô Vũ đi thưởng ngoạn các nơi trong hành cung trước khi rời đi, trừ chỗ của hoàng đế.

Đến xẩm tối, Tô Vũ dẫn Thẩm Nguyệt đi qua cầu treo vắt ngang núi, chậm rãi đi tới phía đối diện.

Họ đi lên đỉnh núi, ngắm nhìn cảnh tượng từ chân núi kéo dài đến phía xa xôi.

Càng đi lên đỉnh thì càng thấy lạnh.

Trên đỉnh núi này có thể thấy rõ ràng thay đổi của bốn mùa trong năm.

Tuyết đọng trên đỉnh núi, ngắm tuyết trong tiết trời hạ thu đúng là một trải nghiệm mới.

Khi Thẩm Nguyệt và Tô Vũ lên được đỉnh núi thì cũng thấy được hoàng hôn, trời chiều chậm rãi chìm xuống, nhuộm đỉnh núi tuyết trắng thành màu đỏ vàng, trông vô cùng diễm lệ.

Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi.

Không khí rất mát mẻ.

Nàng hỏi: “Tô Vũ, chàng dẫn ta đến đây làm gì?”

“Ngắm cảnh”, hắn thản nhiên nói: “A Nguyệt, Tần Như Lương khiến nàng có tâm sự à? Nàng lo cho hắn ta?”

Thẩm Nguyệt hỏi: “Ta không nên lo cho hắn ta sao? Có lẽ là không nhỉ”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.