Chương 666
“Chàng nói thử xem? Lỡ miệng vết thương lại vỡ ra phải làm thế nào? Xử lý rất phiền phức, như vậy chàng cũng không thể nhanh chóng khỏe lại được”.
Tô Vũ vẫn còn đang sửng sốt thì nàng đã vùi đầu làm ổ vào trong vòng tay hắn, trên môi nở nụ cười, mơ hô mang theo giọng mũi nói: “Ngủ đi”.
Nằm bên cạnh hắn Thẩm Nguyệt cảm thấy vô cùng thanh thản.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nàng đã chìm vào giấc ngủ yên bình.
Một giấc ngủ này nàng thiếp đi vô cùng sâu, cho dù Tô Vũ lay nàng thế nào nàng cũng không có phản ứng lại.
Tô Vũ rất tỉnh táo, hắn có thể dùng thời gian cả một đêm này ngắm nhìn nàng, bù đắp cho những thiếu sót trong những ngày qua.
Hắn cũng xoa nhẹ khuôn mặt của nàng, đầu ngón tay dịu dàng lướt nhẹ qua mái tóc mây của nàng, một lần lại nối tiếp một lần không hề biết chán.
Trời rạng sáng, giấc ngủ này đủ để phục hồi tinh thần và sức sống cho Thẩm Nguyệt.
Nàng vươn vai thức dậy với tinh thần sảng khoái, tâm trạng cực tốt.
Sau khi rửa mặt lại mang nước tới cho Tô Vũ dùng, tiếp đó liền ra ngoài sắc thuốc nấu cháo thuốc cho hắn.
Ánh sáng chiếu rọi chân trời, hôm nay lại là một ngày nắng đẹp.
Khi Tần Như Lương từ cửa đối diện đi ra thấy Thẩm Nguyệt đang ngồi trước cửa bắc thuốc, mới sáng sớm trong sân đã nồng nặc mùi thuốc.
Hắn bước vào sân, đảo mắt tới trên người nàng đột nhiên nói: “Hắn tỉnh rồi?”
Động tác trên tay Thẩm Nguyệt khựng lại, đáp: “Sao ngươi biết?”
Chuyện Tô Vũ tỉnh lại còn chưa thông báo cho bất kỳ ai, hơn nữa hắn vẫn luôn nằm trên giường cũng không bước chân ra ngoài phòng, ngoại trừ Thẩm Nguyệt hẳn là không ai biết được việc này.
Vết thương trên người Tần Như Lương cũng ngày một tốt lên, nhưng sắc mặt cũng không cải thiện được bao nhiêu chỉ đáp: “Toàn bộ đều viết lên mặt nàng rồi”.
Thẩm Nguyệt nghiêm mặt: “Từ lúc nào mà ngươi học được cách xem sắc mặt của người khác vậy?”
“Nếu hắn đã tỉnh, ta nghĩ nàng không cần phải khẩn trương như vậy nữa, nàng nên quay lại cửa đối diện đi”.
Thẩm Nguyệt hờ hững đáp: “Lần trước ta nói không rõ ràng sao?”
“Ta biết nàng thích hắn, nhưng hiện tại nàng vẫn là thê tử trên danh nghĩa của ta”.
Sau khi trở về kinh nếu hoàng thượng thấy Thẩm Nguyệt cùng Tô Vũ thân thiết như vậy tuyệt đối sẽ không phải là một chuyện tốt đối với nàng.
Thẩm Nguyệt để ngoài tai, tự mình tiếp tục đun thuốc cho Tô Vũ.
Tần Như Lương có chút nôn nóng: “Thẩm Nguyệt, nàng chớ u mê không tỉnh ngộ, hắn thế nhưng là thầy giáo của nàng đó”.
Thẩm Nguyệt thờ ơ đáp: “Chỉ cần không có quan hệ huyết thống với ta, ta không quan tâm hắn là ai”.
Chuyện và người mà nàng đã nhận định, nàng đều sẽ không dễ dàng thay đổi.