Chương 673
Giọng nói ôn hòa của Tô Vũ khẽ khàng vang lên bên tai nàng: “Không biết viết thế nào? Để ta dạy nàng”.
Hơi thở của Tô Vũ ở ngay bên cạnh luôn khiến Thẩm Nguyệt cảm thấy vành tai nóng bừng.
Mỗi khi viết một câu, hắn sẽ nhẹ nhàng đọc nó ra bên tai nàng.
Thẩm Nguyệt tự nhận rằng mình dùng bút lông viết chữ chẳng ra làm sao, nhưng nhờ có Tô Vũ dẫn dắt, chữ nào vẫn có thể nhìn được.
Ánh nến bên bàn lay động, khiến bóng hình của hai người như chập vào nhau, chiếu lên tường.
Sau khi viết xong một phong thư cho Bắc Hạ, Tô Vũ suy xét chu toàn, lại viết thêm một bức nữa cho Hoắc tướng quân ở biên cảnh để họ yên tâm.
Đợi khi viết xong chữ cuối cùng, Thẩm Nguyệt thầm thở phào một hơi.
“Đợi khi vết mực khô là có thể bỏ vào phong thư rồi”, Tô Vũ nói: “Sao thế, ta làm nàng căng thẳng à?”
“Chàng tựa sát quá, ta thấy không tự nhiên”.
Giọng nói của hắn như cọng lông vũ quét qua trái tim nàng: “A Nguyệt, nàng lại muốn trốn tránh sao?”
“Ai bảo thế, ta chỉ thấy không quen lắm thôi”, Thẩm Nguyệt đột ngột quay đầu, bốn mắt nhìn nhau, gần trong gang tấc.
Nàng thấy nét cười loang loáng trong mắt Tô Vũ nên khá buồn bực: “Chàng thích thấy ta lúng túng lắm sao?”
Tô Vũ nheo mắt, mê hoặc lòng người: “Ta chỉ thích nhìn dáng vẻ nàng bối rối hoảng hốt vì ta thôi”.
Khoảng cách gần như vậy không khỏi khiến Thẩm Nguyệt nhớ lại khi Tô Vũ vừa mới tỉnh dậy, hắn kéo nàng tới góc tường, cùng nàng thân mật.
Nàng phát hiện ra con người Tô Vũ luôn có cách nắm thóp nàng.
Rõ ràng biết rằng không thể để hắn mê hoặc, Thẩm Nguyệt vẫn cảm thấy hai má đỏ ửng, tim đập rất nhanh.
Nàng vẫn cảm thấy không thể thích ứng nổi, nhưng thứ này giống như trái cấm, sau khi nếm được tư vị của nó rồi, rất khó kiềm lòng để không khám phá sâu hơn.
Bất kể là kiếp trước hay hiện tại, Tô Vũ vẫn là nam nhân đầu tiên mà nàng thích.
Thân mật cùng nam nhân này là một thứ ma lực rất khó từ chối.
Tô Vũ cúi đầu, càng lúc càng gần.
Thần sắc trong đôi mắt hắn sâu thẳm như màn đêm.
Thẩm Nguyệt hé miệng, cổ họng hơi khô, cưỡng ép bản thân phải duy trì lý trí và sự tỉnh táo, giơ tay lên chống vào vai của Tô Vũ.
Lưng chạm vào bàn đọc sách, nàng không còn đường lui, đành khẽ ngửa người ra sau.
Tô Vũ dừng lại đúng lúc, đôi môi của hai người gần như chạm vào nhau.
Thẩm Nguyệt dịu giọng: “Không phải chàng nên nghỉ ngơi trên giường sao, xuống giường làm gì chứ”.
“Chẳng phải ta tới để dạy nàng viết thư sao”.
“Thư viết xong rồi, có phải chàng cũng nên quay về nghỉ ngơi không?”
Tô Vũ thở dài với vẻ tiếc nuối.
Thẩm Nguyệt trừng mắt nhìn hắn: “Đã bảo là đợi sau khi vết thương của chàng khỏi mà, lỡ như không cẩn thận làm rách vết thương ra thì sao”.