Chương 685
Thế nhưng Tần Như Lương không tự giác như Tô Vũ, trong lúc hôn mê, hàm răng của hắn ta cắn chặt lại, thuốc đưa đến miệng rồi mà hắn ta cũng không thả lỏng khớp hàm ra.
Thẩm Nguyệt đút thuốc vào không được, đành phải dốc vào.
Sau khi để thuốc nguội bớt, nàng bóp mạnh vào hàm dưới của Tần Như Lương, dường như hắn ta cảm thấy không thoải mái, còn định giãy giụa mím môi lại.
Thẩm Nguyệt bưng bát thuốc lên đẩy miệng bát vào trong, vập vào giữa hai hàm răng của hắn ta, nước thuốc cũng theo kẽ răng mà chảy vào trong.
Tần Như Lương trùm đầu ngủ một giấc dài, lại được dốc cho hai bữa thuốc, đến sáng sớm hôm sau, khi mưa ngớt, hắn ta mới dần dần khá hơn.
Thẩm Nguyệt sờ lên trán hắn ta, cơn sốt lui rồi, thậm chí còn hơi lạnh.
Thẩm Nguyệt bận bịu chăm sóc Tần Như Lương, Tô Vũ vô cùng thấu tình đạt ý, không hề tới quấy rầy nàng.
Thế nhưng đến giờ uống thuốc của hắn, Thẩm Nguyệt chưa từng bỏ quên lần nào. Bây giờ nàng sắc thuốc một lần hai ấm, một ấm đưa tới phòng của Tô Vũ, một ấm đưa tới phòng của Tần Như Lương ở phía đối diện.
Tần Như Lương làm nàng khá lo lắng, bản thân hắn ta không uống được, lần nào cũng phải để nàng dốc vào miệng.
Viện tử trong vắt như được gột rửa, đi đến đâu cũng ướt sũng.
Nước mưa đọng trên mái ngói tí tách nhỏ từ trên xuống, trong veo như thủy tinh.
Những nơi đọng nước trên mặt đất cũng sáng bừng cả lên.
Cơn mưa này chưa tạnh được bao lâu thì buổi chiều đã liên tục đổ mưa tiếp, rào rào đến tận chiều tối vẫn không ngớt.
Sắc trời u ám, trong phòng thắp nến.
Thẩm Nguyệt bưng thuốc tiến vào, Tần Như Lương vẫn đang ngủ mê mệt.
Hắn ta ngủ ngon hơn trước kia rất nhiều, không còn than lạnh nữa. Bởi vì sắc mặt tái nhợt nên đường nét như điêu khắc kia trở nên gầy gò hơn hẳn. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Lần này Thẩm Nguyệt đang định đổ thuốc vào miệng Tần Như Lương thì hắn ta đột nhiên mở mắt ra, trong đôi mắt phản chiếu ánh nến, nhưng mất một lúc lâu không tập trung được ánh nhìn, chỉ mơ màng nhìn Thẩm Nguyệt một cái rồi chậm rãi nhắm mắt lại.
Động tác của Thẩm Nguyệt khựng lại, sau cùng nàng vẫn chọn cách thức khá nhẹ nhàng là dùng thìa đút cho hắn ta.
Lần này Tần Như Lương có ý thức nên không còn cắn chặt khớp hàm chống cự nữa, hắn ta hé miệng, cổ họng chuyển động, bắt đầu chủ động uống thuốc.
Tới khi đút xong thìa thuốc cuối cùng, Thẩm Nguyệt hỏi: “Muốn uống nước không?”
Tần Như Lương gật gật đầu, Thẩm Nguyệt bèn lấy ít nước tới đút cho hắn.
Tần Như Lương mở mắt nhìn Thẩm Nguyệt chằm chằm, thấy nàng hiếm được lúc đối xử ôn hòa với mình như vậy, dần dần nhìn lâu rồi không nỡ dời tầm mắt.
Hắn ta cất giọng khàn khàn: “Lúc cô chăm sóc cho Tô Vũ cũng chu đáo và tỉ mỉ như thế này sao?”
Thẩm Nguyệt chậm rãi nói: “Chăm sóc chàng ấy ta tận tâm, chăm sóc ngươi ta tận lực”.
Chút đắng chát trong miệng Tần Như Lương lan tới tận trong lòng.
Thẩm Nguyệt lại nói: “Bản thân mình còn chà đạp sức khỏe của chính mình, lại đi mơ tưởng người khác trân trọng ngươi sao”.