Chương 727
Khuôn mặt Thẩm Nguyệt cứng lại, không cách nào xua đi được nóng rực trên mặt.
Hạ Du và Tần Như Lương đều chú ý đến tầm mắt của hắn.
Hạ Du nói: “Đại học sĩ ngươi nói chuyện thì cứ nói chuyện, nhìn Thẩm Nguyệt làm gì!”
Sắc mặt Tần Như Lương cũng rất khó coi, nói: “Tô đại nhân nói mấy lời này với công chúa quả thật quá mức tùy tiện, có khác gì ngụy quân tử trong ngoài không giống nhau!”
Tô Vũ bước tới thong dong ngồi xuống, điềm nhiên nói: “Không nhìn nàng ấy, chẳng lẽ lại nhìn hai tên nam tử như các ngươi, không thấy kỳ lạ sao?”
Hình như cũng kỳ lạ thật.
Lạc đề xa quá rồi, Hạ Du lại kịp thời kéo chủ đề về lại: “Đại học sĩ, nào, ăn miếng ớt đi. Ngươi mà không ăn sẽ bị bệnh đấy”.
Thấy Tô Vũ cầm quả ớt với vẻ bỡn cợt nhưng chần chừ không chịu ăn, Tần Như Lương lạnh lùng nói: “Ngươi muốn ăn thì ăn, không ăn thì đưa cho Hạ Du ăn, lề mà lề mề chẳng ra dáng nam nhân”.
Hạ Du lên tiếng: “Này, Tần tướng quân, mong ngươi làm người phải có chút giới hạn! Đừng suốt ngày nghĩ cho người khác nữa, ngươi nên nghĩ cho bản thân nhiều hơn”.
Khóe miệng Thẩm Nguyệt không ngừng co giật, nàng nói: “Tô Vũ, không ăn thì thôi”.
Ngay lập tức, ánh mắt lạnh lẽo của Hạ Du và Tần Như Lương đồng loạt hướng về phía nàng, mang vẻ u ám và trách móc.
Ban nãy khi lừa hai người họ, Thẩm Nguyệt yêu cầu phải tự thực hiện, chưa từng nói rằng không ăn thì thôi.
Hạ Du thong dong đáp: “Đau lưng mỏi hông, tứ chi lạnh ngắt, thêm cả phương diện đó không ổn, là ai nói vậy?”
Hạ Du đáp: “Thẩm Nguyệt nói đó, nàng ta hiểu y thuật chắc ngươi cũng biết nhỉ?”
Thẩm Nguyệt ấn lại khóe mắt đang giật giật, kéo vạt áo của Hạ Du dưới gầm bàn: “Đừng nói nữa”.
Tô Vũ liếc nhìn Thẩm Nguyệt, gật đầu thấu hiểu: “Hóa ra là thế”.
Hắn đẩy ớt cho Hạ Du và Tần Như Lương, nheo mắt rồi nói: “Các ngươi ăn đi, ta không sợ bị bệnh, ta cũng thông hiểu y thuật, nếu bị bệnh ta sẽ tự chữa cho chính mình”.
Hạ Du và Tần Như Lương đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên ý đồ lừa gạt đã thất bại.
Lúc này, Tô Vũ cũng đẩy luôn phần ớt bên tay Thẩm Nguyệt ra, dịu dàng nói: “Đừng ăn nữa, ăn nhiều thượng hỏa”, hắn mỉm cười đầy thâm hiểm: “Nàng nhìn nàng kia, môi sưng đỏ hết cả lên rồi”.
Thẩm Nguyệt: “..”.
Tô Vũ không hề vạch trần nàng, nhưng với trí thông minh của Hạ Du và Tần Như Lương, chắc cũng nên hiểu rằng Thẩm Nguyệt bịa chuyện ra chứ nhỉ.
Sau đó Thẩm Nguyệt tìm cớ chuồn đi mất, Hạ Du ở phía sau nàng vỗ bàn kêu ầm lên: “Thẩm Nguyệt! Cô đúng là đồ lừa đảo mở miệng ra toàn lời nói dối! Không thể động phòng là lừa ta phải không!”
Thẩm Nguyệt tự thấy may mắn vì nàng chạy đủ nhanh.
Suốt cả ngày Thẩm Nguyệt cứ cảm thấy lỗ mũi mình như bốc khói. Nàng vốn không định ăn ớt đâu, thế mà rồi cũng ăn mấy miếng.