Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 744



Chương 744

Chỉ là đợt thiên tai ngập úng mùa thu vừa kéo đến khiến cống nước vẫn luôn rơi vào trạng thái đóng, chỉ một phần nước sông chảy vào thành thông qua dòng nước chảy bên dưới cống, có thể ngăn trở phù sa và kiểm soát mực nước một cách hiệu quả.

“Phát hiện được gì rồi?”

Thân binh thoáng khựng lại, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái: “Thuộc hạ phát hiện, bên ngoài cửa cống bị chặn có hàng đoàn bầy chuột chết ứ đọng lại”.

Hồi tưởng lại cảnh tượng đó hẳn phải vô cùng ghê tởm mới có thể khiến thân binh vốn quen với cảnh sống chết chém giết lộ ra loại biểu cảm này.

Thẩm Nguyệt dứt khoát ra lệnh: “Lập tức thông báo cho thủ thành, chúng ta tới đó xem xem”.

Rất nhanh thủ thành đã nghe được tin tức chạy tới.

Nếu có thể dập tắt đợt bệnh dịch này họ cũng rất sẵn lòng hợp tác.

Sau đó một hàng người gấp rút chạy tới cửa cống sông Tương bên ngoài thành Kinh.

Đường sông vừa rộng vừa sâu gần như đã hình thành nên một hồ nước không lớn cũng không nhỏ, hoàn toàn có thể cung cấp nước sinh hoạt và tưới tiêu ruộng đồng cho dân chúng trong thành.

Thủ thành cho biết kể từ khi Đại Sở cắt nhường thành trì, rất nhiều người dân từ phía nam trong chốc lát đã đổ về thành Kinh cư trú.

Cùng với mưa vào mùa thu, các vùng lân cận của thành Kinh cũng nhiều lần xảy ra sạt lở đất, hoa màu cùng ruộng lương màu mỡ đều bị phá hủy, sự hoành hành của đói kém người dân phải di dời tháo chạy.

Trật tự trong thành nhất thời trở nên vô cùng hỗn loạn, thủ thành một dạo cai quản không xuể, nước sông Tương vừa dâng cao, lính gác thành liền ra lệnh đóng cửa cống, chỉ để lại khe hở hình bánh răng phía dưới, cho phép nước sông chảy qua khe hở để kiểm soát mực nước.

Sau đó lại nghe nói thành Vân ở thượng du đang nạo vét sông, thủ thành càng không phải nhọc lòng nên cũng không bận tâm tới nơi đây nữa.

Sau khi bệnh dịch bùng phát trong thành, thủ thành bận tới sứt đầu mẻ trán, căn bản không nghĩ rằng vấn đề lại nằm ở điểm mấu chốt này.

Đứng bên cạnh hồ được tích tụ từ nước sông, Thẩm Nguyệt nhìn lên liền nhìn thấy một lớp màu đen xì chất đống nổi trên mặt nước ở cống nước bên kia.

Do nước sông chảy vào thành từ dưới cống nên thứ đen kịt kia chỉ có thể trôi nổi trên mặt nước, không có cách nào len lỏi qua cống tiến vào trong.

Càng đến gần càng mùi hôi tanh gay mũi trong không khí càng rõ rệt.

Khi đến gần, khi thủ thành thấy rõ thứ nổi bập bềnh trên mặt nước kia còn chưa kịp mở lời nói chuyện đã che miệng chạy đến một bên nôn thốc nôn tháo.

Những người còn lại trong đoàn cũng cố gắng nhịn cơn buồn nôn đang chực trào nơi cổ họng.

Hạ Du ghê sợ nói: “Thẩm Nguyệt, đừng nhìn nữa, thật quá ghê tởm…”

Sắc mặt Thẩm Nguyệt thay đổi, cũng không bày tỏ ý kiến.

Nàng bình tĩnh nhìn thứ đen kịt cả đàn cả lũ kia, thân binh không nói dối, đều là chuột chết, hơn nữa còn chi chít thấy mà giật mình phát hoảng.

Những con chuột chết ngổn ngang đều đã trương phềnh, bụng chúng phình to và bốc lên mùi hôi thối khó tả.

Chỉ là nguyên nhân thời tiết ẩm ướt giá lạnh, nhiệt độ nước không cao nên mùi hôi thối cũng không phải vô cùng nồng nặc, do đó không phát tán quá xa, vừa vặn rơi vào mùa mưa nên căn bản không ai đặt chân tới nơi nguy hiểm này, bởi vậy vẫn luôn không có ai phát hiện ra điều bất thường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.