Chương 745
Ngay cả khi những con chuột chết này không chảy vào trong thành, nhưng dòng nước bên dưới cũng đã bị ô nhiễm bởi chúng.
Thật khó tưởng tượng ra người dân trong thành vẫn luôn sử dụng nước từ con sông này để uống!
Chẳng trách bệnh dịch trước mắt vẫn không thể dập tắt được, bởi dân chúng phải uống nước, chỉ cần nuốt xuống nước trong sông này thì càng tăng nguy cơ mắc bệnh.
Thẩm Nguyệt đè nén cơn buồn nôn hỏi: “Tại sao lại có nhiều chuột chết như vậy?”
Ngày mưa có chuột chết nàng có thể hiểu được, nhưng không ngờ số lượng lại lớn như vậy.
Thủ thành cũng không hiểu nổi, chỉ đành giải thích qua loa: “Đang vào mùa mưa nên khó tránh khỏi việc có động vật chết đuối bị cuốn theo dòng chảy của sông”.
Sau đó Thẩm Nguyệt sai người chèo thuyền vớt hết số chuột chết đó lên.
Từ đầu tới cuối nàng đều đứng bên bờ mím môi im lặng quan sát, thẳng cho đến khi trên mặt nước không còn một con chuột chết nào nữa.
Hạ Du khuyên nhủ: “Cô không phải là sợ chuột sao, đừng nhìn nữa, ở đây cứ để họ tới xử lý là được, chúng ta trở về thành trước thôi”.
Thẩm Nguyệt lắc đầu.
Thấy nàng kiên trì như vậy, Hạ Du cũng không cưỡng cầu nữa.
Hắn, Thẩm Nguyệt cùng thủ thành vẫn đứng trên bờ quan sát, những thân binh chèo thuyền xuống nước kia mới thực sự vừa vất vả vừa khó chịu mà.
Xác chuột được vớt lên sau đó bị tạt dầu, châm một mồi lửa đốt sạch.
Mùi thịt cháy hòa cùng mùi thối rữa càng khiến người ta kinh tởm hơn.
Trên đường trở về, tâm tư Thẩm Nguyệt vừa chuyển liền nhìn hướng Hạ Du hỏi: “Ai nói với ngươi là ta sợ chuột?”
Nàng không nhớ bản thân sợ thứ này, càng không nhớ mình từng biểu hiện ra nét hoảng sợ trước mặt Hạ Du.
Hạ Du tùy tiện đáp: “Là Tô Vũ nói”.
Không biết vì sao trái tim Thẩm Nguyệt bất ngờ đập chệch một nhịp, có lẽ là vì lần này trong chớp mắt nhìn thấy nhiều chuột chết như vậy nên mới đặc biệt mẫn cảm chăng?
Thật lâu sau, Thẩm Nguyệt mới nghe thấy giọng nói nhẹ bẫng của bản thân: “Chàng ấy nói thế nào?”
“Lần trước khi ở thành Vân, ta bắt gặp hắn đang bắt chuột vào ban đêm. Hắn nói rằng cô sợ chuột, sợ chúng ồn ào khiến cô khó vào giấc”.
Gương mặt Thẩm Nguyệt thoắt cái tái mét.
Hạ Du nói tới đây cũng nhận ra có gì đó không ổn liền quay đầu nhìn Thẩm Nguyệt, mấp máy miệng hỏi: “Không lẽ cô… không sợ chuột à?”
Thẩm Nguyệt siết chặt các ngón tay thành nắm đấm, đầu ngón tay ghim sâu vào lòng bàn tay đau nhói khiến nàng tỉnh táo hơn. Nàng hít thật sâu hai hơi, thản nhiên nói: “Không, ta khá sợ chuột”.
Hạ Du không thể giải thích thở phào nhẹ nhõm.
Lần trước Tô Vũ cũng chỉ bắt được vài con chuột, mà trước mắt lại chết chìm nhiều chuột như vậy, trong lòng hắn thầm nghĩ hai chuyện này chắc không có quan hệ gì với nhau.