Chương 756
Thật lâu sau, Tô Vũ nói: “Ôn dịch thành Kinh chỉ bộc phát có mấy ngày, số lượng chết và bị thương đều trong tầm khống chế, nếu ta nói ta không quan tâm đến sinh tử của bọn họ thì nàng chắc chắn sẽ rất thất vọng về ta, cho là ta lòng lang dạ sói, nhưng ta vốn là một người như thế”.
“Vì sao chàng cứ phải làm như vậy chứ!”
“Bởi vì ta cần nàng đi cứu bọn họ”, Tô Vũ đáp: “Ta cần nàng đứng vững vị trí cao cao tại thượng trong lòng họ. Ta mong nàng có thể trở thành hy vọng của bọn họ, mong sự nhân nghĩa của nàng sẽ có được lòng tin yêu của bách tính Nam Cảnh”.
Hắn đi từng bước đến chỗ Thẩm Nguyệt, ánh mắt đen như mực, nói: “Thật ra chỉ cần nàng có thành tựu, hy sinh bao nhiêu tính mạng ta cũng chẳng quan tâm”.
Thẩm Nguyệt ngấn lệ nói: “Ta biết mục tiêu của chàng là gì, ta cũng hy vọng có thể sánh vai đi cùng chàng, dù phải nỗ lực bao nhiêu ta cũng chịu! Ta biết chàng muốn ta thu thập lòng dân, chàng muốn gì ta cũng cam tâm đi làm”.
“Nhưng ta muốn dựa vào chính sức mình để đạt được thành quả, chứ không phải cách chàng đang làm! Chàng dùng mạng người để đổi lấy dân tâm, ta không muốn!”
Tô Vũ đứng trước mặt Thẩm Nguyệt, khom người đưa tay muốn kéo nàng lên.
Thẩm Nguyệt tránh né.
Tô Vũ khép mắt, nhìn bàn tay trống rỗng, ánh mắt bi thương nói: “Ta chưa từng nghĩ mình là người tốt, A Nguyệt, ta xin lỗi, ta đã làm nàng thất vọng rồi”.
Thẩm Nguyệt cố gắng đè nén tiếng nấc nghẹn, nói nhỏ: “Tô Vũ, chàng làm như vậy, toàn là sát nghiệp, còn đáng sợ hơn bị ôn dịch”.
“Ta biết, ta sớm muộn cũng gặp báo ứng”, Tô Vũ cô đơn cười: “Ta cũng chẳng biết có bao nhiêu tính mạng đã rơi trong tay ta, A Nguyệt, ta giết nhiều người không có nghĩa là ta thích giết người”.
Giọng nói của hắn vang lên trên đầu nàng, vẫn trong trẻo như vậy: “Chỉ là ta đã không thể quay đầu được nữa, ta có mục đích không thể không chạm tới. Chỉ cần có thể lấy lại được những thứ nàng từng đánh mất, cho dù cảnh tượng máu chảy thành sông tái diễn một lần nữa, ta cũng không tiếc giá nào. So với trận chiến giữa hai quân đội trước mắt này với hai từ ‘tắm máu’ đã là cái giá nhỏ nhất rồi”.
Thẩm Nguyệt ngẩng đầu, mờ mịt nhìn đèn đuốc đang chiếu sáng dáng vẻ khuôn mặt hắn, nói: “Nhưng ta không muốn chàng làm như vậy, chàng có bao giờ nghĩ đến việc ta không muốn chàng dùng những thủ đoạn hèn hạ đó không.
Ta vốn cho rằng những thứ bẩn thỉu mà chàng nói để giúp ta tranh đoạt kia chẳng qua là mưu mô quyền lực, nhưng ta tuyệt đối không ngờ tới được, không chỉ là quyền lực mà còn là lòng dạ tàn nhẫn coi muôn dân trăm họ trong thiên hạ như loài kiến cỏ!”
Ngón tay mát lạnh của Tô Vũ lau đi những giọt nước mắt của nàng, giọng nói hắn vẫn nhẹ nhàng ấm áp: “A Nguyệt, dân chúng thiên hạ vĩnh viễn chứa trong trái tim nàng, chứ không phải trong lòng ta. Ta và nàng không giống nhau, trong tương lai không xa, tên tuổi ngàn năm của nàng sẽ tỏa sáng rực rỡ, mà ta, chỉ có thể dạo bước trong bóng tối”.
Lời nói của Tô Vũ khiến trái tim Thẩm Nguyệt bỗng nhiên trăn trở khổ sở.
Một người quanh năm đi trong bóng tối, Thẩm Nguyệt cho rằng bản thân đã nhìn thấu sự thâm trầm cùng mặt tối tăm của Tô Vũ, nhưng đáng tiếc nàng hiện tại mới hiểu nàng mãi mãi nhìn không rõ.
Nàng không biết Tô Vũ cô đơn như thế nào khi bước một mình trong bóng đêm.
“Chàng hạ được quyết tâm hành động nhưng ta làm không nổi…. hy sinh tính mạng của những người vô tội kia để chàng giúp ta toại nguyện”.
Tô Vũ nhếch miệng: “Nàng không phải là một kẻ xấu xa đạt yêu cầu, nhưng ta thì có. Chưa từng rơi vào hoàn cảnh như địa ngục làm sao có thể trải nghiệm sự giải thoát trong tuyệt cảnh. Ta chính là kẻ kéo chân mọi người xuống địa ngục, khiến bọn họ đợi chờ nàng tới cứu rỗi”.