Chương 757
Để hoàn thành nghĩa lớn cho nàng, hắn có thể biến bản thân trở nên hung hãn tàn bạo, không có mặc cảm tội lỗi, cũng chẳng hề oán hận.
Tô Vũ nói tiếp: “Thực ra nàng theo sau ta không cần thiết phải làm chuyện xấu, chuyện xấu để ta làm, nàng chỉ cần làm chuyện thiện lương thôi”.
Khoảnh khắc đó Thẩm Nguyệt đã bật khóc.
Nàng vẫn luôn biết, Tô Vũ đã khổ tâm xây dựng mọi kế sách đều là vì nàng.
Nàng từng nói, cho dù hắn là người tồi tệ nhất thế gian, thì trong mắt nàng cũng vẫn là một người xấu đơn thuần bởi nàng không sợ hãi hắn.
Nàng càng đau xót hơn là sợ hãi hắn.
Là nàng khiến hắn biến thành dáng vẻ này.
Nếu không phải là nàng, sao Tô Vũ có thể dày công mưu đồ đến vậy, lại làm sao hao tổn tâm sức đến thế.
Không ai là kẻ xấu hoàn toàn ngay từ đầu cả.
Thẩm Nguyệt nàng là căn nguyên sâu xa trong đó, mới là kẻ phạm tội chân chính! Chính là nàng, từng bước đẩy Tô Vũ đến dáng vẻ hiện tại.
Thẩm Nguyệt cuộn mình trong góc chật vật òa khóc.
Ngoại trừ lần trước mắc kẹt trong đống đá, nàng chưa từng nức nở buông mình như vậy.
Tô Vũ có chút bối rối rồi, hắn muốn ôm nàng, an ủi nàng nhưng lại lo sợ bị nàng từ chối.
“A Nguyệt à, đừng khóc”.
Thẩm Nguyệt nhìn hắn với đôi mắt đỏ hoe nói: “Ta không biết cuối cùng nên đổ lỗi cho chàng hay nên trách bản thân mình đây, dường như ta mới là kẻ tệ hại nhất đó”.
Tô Vũ ấm giọng đáp: “Nàng rõ ràng không làm gì cả, nàng không có chỗ nào xấu xa cả”.
“Nhưng tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ ta”.
Nàng nghẹn ngào nói tiếp: “Ta vẫn luôn nghĩ, có một ngày chàng còn có thể trở lại thành một đại học sĩ thanh liêm của trước đây. Là dáng vẻ khi ta đứng dưới gốc ngô đồng quay đầu nhìn chàng, còn chàng đứng trong lớp học sáng sủa sạch sẽ”.
Tô Vũ lắc đầu cười cực nhạt: “Thì ra nàng chính là không quên nổi dáng vẻ đó của ta, có lẽ sau này…”, sâu trong đôi mắt tĩnh mịch của hắn xẹt qua một tia đấu tranh: “Ta sẽ không trở lại được con người khi đó nữa, dưới đất lạnh, ta ôm nàng lên giường, được không?”
Khoảnh khắc Thẩm Nguyệt né tránh mình trong lòng hắn cũng bất chợt dâng lên sự khủng hoảng, khi nhìn tới đôi tay trống không, hắn cũng sợ hãi sẽ có một ngày người con gái trước mắt này sẽ không thuộc về bản thân mình nữa.
Thẩm Nguyệt không trả lời.
Tô Vũ từng chút ngả người tới, chặn lại nàng ở dưới chân bàn, nàng không trốn tránh, cũng không muốn trốn, mà đứng dậy đi tới bên giường.
“A Nguyệt, ngủ một giấc thật ngon, sáng mai dậy lại là một ngày tốt lành. Nàng có thể quên đi những điều không vui vẻ và xấu xa kia”, hắn chững lại một lúc rồi khàn thấp giọng nói: “Cũng có thể quên đi ta người khiến nàng buồn khổ như vậy, chỉ cần nàng vui là được”.