Chương 764
Nàng lặng lẽ ngồi đó đờ đẫn, nghe thấy giọng nói của Tô Vũ vang lên trong đầu nàng, không hề báo trước.
“Ở tương lai không xa, uy danh thiên thu của nàng sẽ quang mang vạn trượng, còn ta, chỉ có thể bước đi trong bóng tối”.
“Nàng không phải một kẻ xấu đủ tư cách, nhưng ta lại là người như thế”.
“Ta sẽ là kẻ ra tay lôi hết tất cả mọi người xuống địa ngục, để họ ở đó chờ đợi nàng tới cứu giúp”.
“Thực ra nàng đi theo ta không cần phải làm chuyện xấu. Chuyện xấu cứ để ta làm, nàng chỉ cần làm việc tốt”.
…
Thẩm Nguyệt cụp mắt, ngón tay bấu chặt lấy mép gương đồng.
Nàng cố gắng không nhìn vào bản thân trong gương, chỉ sợ sẽ nhìn thấy vẻ đau đớn và mềm yếu của chính mình.
Nếu không phải vì nàng quá yếu đuối, làm sao Tô Vũ phải làm những việc đó.
Nàng đã đoán ra chân tướng từ lâu rồi, nhưng vẫn không dám bóc trần hắn, nàng sợ chân tướng bên dưới sẽ là sự thật tàn khốc.
Nhưng hiện giờ đã bại lộ, tuy ký ức của nàng về chuyện tối qua khá hỗn loạn nhưng Tô Vũ chắc chắn nhớ rất rõ.
Tô Vũ có ý định từ bỏ bản thân để thành toàn cho nàng.
Tục ngữ có câu không rung động thì không đau lòng.
Nhưng bây giờ Thẩm Nguyệt vừa rung động vừa đau lòng.
Lúc ra ngoài, Thẩm Nguyệt đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình để bình tĩnh lại. Nàng cắt góc váy làm thành một chiếc khăn choàng đơn giản che phần cổ lại.
Khi những người phụ nữ trong làng nhìn thấy thì đều cảm thấy mới lạ và đẹp bèn hỏi: “Tĩnh Nguyệt công chúa đang mặc gì thế?”
Thẩm Nguyệt nói: “Ta chỉ thấy cổ hơi lạnh nên quấn khăn choàng vào thôi”.
“Hóa ra cái này gọi là khăn choàng”.
Mọi người đều bắt chước theo, còn chọn đủ loại hoa văn, sau đó truyền ra ngoài, khăn choàng trở thành một vật dụng cần thiết vào mùa thu đông của các cô gái.
Lúc Thẩm Nguyệt lại ngồi trước bếp nấu thuốc, Tô Vũ liếc nhìn nàng nói: “Như thế này trông đẹp lắm”.
Thẩm Nguyệt bình thản đáp: “Vậy à? Ta chỉ tiện tay làm một cái thôi”.
Dân làng đều đã được dàn xếp ổn thỏa, thuốc cũng đã uống nhưng số dược liệu còn lại không đủ dùng.
Con đường mòn ở chân núi vẫn chưa được dọn sạch, hôm nay vẫn chưa thấy thân binh và thủ thành vào thôn làng.
Dược liệu không đủ thì phải ra ngoài tìm thuốc, hầu hết các dược liệu trong đơn thuốc đều không khó tìm.
Thế nên Thẩm Nguyệt và Tô Vũ cùng nhau đeo giỏ đi vào vùng núi gần đó tìm thuốc.
Không ai nhắc đến chuyện tối qua và ôn dịch lần này.
Nàng chỉ có thể cố gắng hết sức để cứu chữa.
Đường núi khá khó đi, rất dễ trượt ngã.