Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 770



Chương 770

Liễu Thiên Hạc thở dài: “Muội ấy tìm được người để dựa vào như thế là đủ rồi”.

“Trước kia ngươi đâu có nghĩ vậy”.

“Quá khứ đã qua rồi”, Liễu Thiên Hạc nói: “Tiếc rằng ta là người Liễu gia, ta không thể quên mối thù diệt môn được, hai ta lập trường khác biệt, nếu không còn có thể trở thành huynh đệ tốt”.

Liễu Thiên Hạc dừng một chút rồi nói: “Thiên Tuyết cũng là người Liễu gia, ngươi có thể không màng nguy hiểm mà bảo vệ muội ấy, xem ra ngươi thực sự yêu Thiên Tuyết, ngươi chắc chắn sẽ không nỡ thấy Thiên Tuyết khổ sở đúng không?”

Tần Như Lương không nói gì.

Trước kia đúng là vậy.

Nhưng khi có quá nhiều chuyện xảy ra, mọi thứ đã không thể quay về như cũ nữa.

Liễu Thiên Hạc rèn sắt khi còn nóng, nói: “Thiên Tuyết chỉ có một ca ca là ta, muội ấy chắc chắn sẽ không muốn ta gặp chuyện gì, không lẽ ngươi nhẫn tâm để muội ấy trơ mắt nhìn ta sinh ly tử biệt sao?”

Tần Như Lương nói: “Cuối cùng ngươi cũng nói đến vấn đề chính rồi nhỉ”.

Liễu Thiên Hạc hạ giọng nói: “Ta không mong ngươi thả ta ra, chỉ mong ngươi cho ta một cây châm thôi. Mở được ra hay không là phải xem may mắn của ta. Ta đảm bảo lần này sẽ không xuất hiện trong kinh thành nữa, cũng tuyệt đối không đối địch với ngươi. Tần Như Lương, coi như là vì Thiên Tuyết, ngươi thả ta một lần được không?”

Sắc mặt Tần Như Lương sầm lại.

Hắn ta hỏi: “Ngươi đã đến kinh thành rồi?”

Mặt Liễu Thiên Hạc cứng lại: “Ta nói là sau này sẽ không đến”.

“Ngươi đi nương nhờ Dạ Lương, làm kẻ phản quốc, vô số tướng sĩ Đại Sở đã vì âm mưu quỷ kế của ngươi mà mất mạng, sao ta có thể tha ngươi được?”

Liễu Thiên Hạc thay đổi sắc mặt, nói: “Tần Như Lương, ngươi đã thành ra thế này rồi, rốt cuộc Đại Sở cho ngươi lợi ích gì mà ngươi còn phải hy sinh tính mạng cho Đại Sở chứ! Ngươi cho rằng bây giờ ngươi quay về thì vẫn sẽ quang vinh như trước chắc!”

Tần Như Lương lạnh lùng nói: “Nói đi thì cũng phải nói lại, lúc ngươi lập công ở Dạ Lương, mấy lần chơi chiêu hiểm cho ta rơi vào chỗ chết thì sao không nghĩ đến Thiên Tuyết đi?”

“Đó là ta bất đắc dĩ!”

“Bây giờ ngươi là tội phạm triều đình, nếu ta thả ngươi ra thì ta cũng sẽ dính tội, ta cũng bất đắc dĩ!”

Nói xong, Tần Như Lương bình tĩnh đi qua Liễu Thiên Hạc. Liễu Thiên Hạc thấy vậy bèn trở mặt, chửi ầm lên.

Tiếng chửi của hắn ta kéo Thẩm Nguyệt đến, Thẩm Nguyệt chậm rãi đi dưới ánh mặt trời, híp mắt nhìn Liễu Thiên Hạc: “Không cầu cứu được nên thẹn quá hóa giận à?”

Liễu Thiên Hạc phẫn hận nhìn chằm chằm Thẩm Nguyệt, nếu ánh mắt hắn ta biến thành đao được thì chắc Thẩm Nguyệt đã bị băm vằm hết trăm lần.

Thẩm Nguyệt ngồi bên cạnh lồng giam của hắn ta, nói: “Tần tướng quân tính cách vốn vậy rồi, ngươi có là ca ca của Mi Vũ hay là cha ruột đi nữa thì hắn ta cũng sẽ không thả ngươi đâu”.

Liễu Thiên Hạc châm chọc: “Hừ, ngươi hiểu hắn ta quá nhỉ! Tiếc là Thiên Tuyết lại xếp thứ nhất trong lòng hắn ta, ngươi cũng chỉ là đồ bị phu quân ruồng bỏ mà thôi”.

Thẩm Nguyệt híp mắt nói: “Ngươi mà Liễu Mi Vũ không hổ là huynh muội ruột nhỉ, cứ vội đâm đầu vào chỗ chết cơ”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.