Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 835



Chương 835

Vào thời điểm đó, nàng bỗng cảm thấy rằng sự tồn tại của Tô Vũ quả là kiệt tác hoàn hảo nhất của tạo hóa.

Hốc mắt của Thẩm Nguyệt có chút nóng lên, nàng liên tục nỉ non gọi tên của Tô Vũ.

Tô Vũ có chút cuồng loạn nói: “A Nguyệt, nàng cứ gọi như vậy làm ta sắp điên rồi”.

Hai người hấp dẫn nhau đến mức chỉ cần có một tia lửa nhỏ cũng có thể khiến cho cả thảo nguyên cháy rụi.

Tiếng thì thầm của Thẩm Nguyệt tràn đầy quyến rũ, nàng thở gấp nói: “Ta cũng rất muốn… không phát ra âm thanh…”

“Ta thích điều đó”, hắ vừa vuốt v e nàng vừa nói: “Ta thích nghe giọng nàng như vậy”.

Trong lòng như có con nai chạy loạn, Tô Vũ đã tới gần giới hạn của mình.

Trái tim của Thẩm Nguyệt đập càng lúc càng nhanh, toàn thân cũng càng lúc càng nóng lên, nàng vô thức muốn khép chân lại nhưng lại bị hắn đẩy vào giữa, không thể rút lui.

Nhưng hắn chỉ nán lại đó, không vội vàng tiến vào thành trì.

Thẩm Nguyệt không kiềm chế được mà run rẩy, cảm giác nóng bỏng đến từng giọt máu, cuối cùng hội tụ thành một dòng suối ấm từ bụng dưới chậm rãi chảy ra…

Tô Vũ mê đắm nói: “A Nguyệt, nàng ướt…”

Cho đến lúc này hắn đã có bằng chứng chắc chắn cho những gì mình nói.

Thẩm Nguyệt ôm chặt lấy cổ hắn rồi hôn hắn say đắm.

Dòng suối ấm lại chảy ra.

Tuy nhiên, ngay khi Tô Vũ chuẩn bị tấn công thì thắt lưng của Thẩm Nguyệt đã siết chặt khiến nàng dừng lại.

Tô Vũ chật vật dừng lại, khó khăn hỏi: “Nàng đến kỳ cách đây bao lâu rồi?”

Thẩm Nguyệt như sắp khóc, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Ta nghĩ nếu ta đoán không lầm thì có lẽ là bây giờ…”

Đừng nói đến cảm quan của Tô Vũ, ngay cả Thẩm Nguyệt cũng có thể ngửi thấy mùi máu tanh đang dần dần tản ra.

Thẩm Nguyệt chỉ đập đầu chết, sớm không đến muộn không đến lại đến vào ngày hôm nay! Lại đến ngay vào lúc này!

Mặt nàng đỏ bừng, nàng nói: “Hay là…”

Tô Vũ hít một hơi thật sâu, hắn cố gắng bình tĩnh lại rồi mỉm cười an ủi Thẩm Nguyệt, sau đó tách ra khỏi nàng: “Lần sau đi. Nếu như đã không được thì để ta hôn nàng nhiều hơn”.

Hắn hôn nàng hết lần này đến lần khác, để lại dấu hôn trên khắp cơ thể nàng.

Đây là chuyện duy nhất mà Tô Vũ có thể làm.

Thẩm Nguyệt ôm đầu hắn, mãn nguyện thì thầm nói: “Dù sao cũng là của chàng, ta chạy không được, cũng sẽ không chạy”.

Vừa nói nàng vừa chậm rãi đưa một tay xuống bụng dưới của Tô Vũ nhưng đã bị Tô Vũ kịp thời ngăn lại.

Tô Vũ thở dài nói: “Đừng sờ loạn, sẽ bình tĩnh lại ngay thôi”.

Thẩm Nguyệt vùi đầu vào tóc hắn, không muốn để hắn nhìn thấy nàng xấu hổ, nàng nói: “Ta thấy nó chậm chạp không chịu bình tĩnh, hay là ta dùng tay giúp chàng giải quyết…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.