Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 903



Chương 903

Thẩm Nguyệt nhích bước, đứng thẳng người, ngay sau đó nàng quay đầu lao đi vun vút trong con ngõ nhỏ, định dùng đường tắt để quay về nơi ban nãy họ gặp nhau.

Bóng dáng cao cao gầy gầy mặc áo đen đó.

Chiếc mặt nạ ấy.

Đôi mắt hẹp mà thâm trầm ấy.

Còn cả ánh mắt thâm tình trong khoảnh khắc hắn quay người.

Tất cả như khảm sâu trong lòng Thẩm Nguyệt khiến nàng như bị tẩu hỏa nhập ma, từng lỗ chân lông trên cơ thể kêu gào đòi nàng phải tìm được hắn.

Nhất định phải tìm ra cho bằng được.

Tô Vũ!

Cho dù người trong thiên hạ không biết, nhưng Thẩm Nguyệt chỉ cần một ánh mắt đã nhận ra hắn.

Không thể sai được, nhất định là hắn.

Hắn cũng đến pháp trường, ẩn mình trong dòng người tấp nập, rõ ràng ban nãy hắn đã ở một nơi rất gần nàng.

Nàng vẫn luôn nhận thấy có người nhìn mình chằm chàm nên cố tình lơ đi, nhưng không biết rằng ánh mắt của Tô Vũ cũng lẫn trong số đó, suýt nữa nàng đã bỏ lỡ.

Thẩm Nguyệt biết, việc gặp nhau trên đường lớn là cực kỳ mạo hiểm.

Nàng vẫn luôn nói với bản thân rằng, phải lý trí, phải bình tĩnh.

Cho dù trong lòng rất nhớ, mỗi ngày đều nhớ, cũng vẫn phải kiềm chế.

Nàng có thể kiềm chế bản thân không đi tìm hắn, không đi gặp hắn, cho dù tiến vào nhà hắn thì cũng chỉ đứng ở bên ngoài không vào gặp, chỉ nghe giọng nói của hắn thôi cũng đủ cho nàng nhớ đi nhớ lại rất lâu.

Là tự bản thân nàng lựa chọn hồi kinh, nàng phải nhẫn nhịn cảm giác giày vò khi tương tư ăn mòn da thịt này.

Nhưng giờ đây, bóng lưng của hắn lướt qua trong thoáng chốc, thấy hắn bị xô đi theo dòng người, càng lúc càng xa, Thẩm Nguyệt mới biết, nàng khó lòng kiềm chế được.

Lúc này đây, trái tim nàng rối bời.

Nàng chạy trốn khỏi những ánh mắt bám sát sau lưng, nàng đang mạo hiểm, nàng không khống chế nổi bản thân mình, chẳng còn ngó ngàng tới điều gì nữa, ý nghĩ điên cuồng nhất trong đầu là muốn gặp hắn một lần.

Cho dù không nói gì với nhau, chỉ nhìn hắn từ đằng xa thôi cũng được.

Thế nhưng Thẩm Nguyệt chạy ra khỏi con ngõ, lao đầu vào dòng người vẫn chưa kịp rút đi hết, tìm kiếm khắp nơi nhưng không thể nào tìm thấy bóng dáng thân thuộc kia nữa.

Nàng tìm hết mọi ngã rẽ một lượt, lần theo phương hướng mà hắn rời đi ban nãy.

Thế nhưng những gì nàng trông thấy và nghe thấy chỉ có bách tính trên đường đang thảo luận về việc hành quyết phạm nhân hôm nay.

Sau cùng nàng không tìm thấy, hắn giống như ảo ảnh vậy, đến và đi không một dấu tích.

Con đường này không còn vẻ ồn ào náo nhiệt nữa, bách tính quay về chỗ của mình, ai đi dạo vẫn tiếp tục đi dạo, ai buôn bán thì cao giọng mời chào.

Trong lúc quay đầu, Thẩm Nguyệt trông thấy một quầy hàng bán mặt nạ bên đường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.