Chương 970
Tô Vũ tủm tỉm cười: “A Nguyệt ngoan, nàng chẳng có điểm nào không xứng với ta cả”.
Thẩm Nguyệt đáp: “Chàng không cần an ủi ta, ta biết mình đến đâu”.
Tô Vũ khẽ nhướn mày: “Nếu đã muốn thay đổi, vậy thì trước hết phải bắt đầu từ học thức. Nhân lúc bồi bổ cơ thể, nàng hãy đọc thêm nhiều sách. Ngày mai ta sẽ nghĩ cách đưa sách tới tiểu viện của nàng”.
Thẩm Nguyệt đáp: “Vậy thì ta nhất định sẽ không phụ lòng tốt của chàng”.
Tô Vũ đến gần nàng, ngón tay vuốt ve gò má nàng, hắn khẽ nói: “Binh pháp kế sách hành quân đánh trận, nếu có chỗ nào không hiểu, cứ hỏi Tần Như Lương, nhưng đừng quá thân mật với hắn”.
Chẳng hiểu sao Thẩm Nguyệt đột nhiên nhớ tới chuyện lần trước Tần Như Lương cưỡng hôn nàng, chắc hẳn Tô Vũ không biết đâu nhỉ, nàng bỗng thấy chột dạ.
Tuy việc này không nằm trong dự tính của nàng, nhưng cũng được coi là một lần thân mật.
Thẩm Nguyệt nghi hoặc: “Vậy nếu như…”
“Nếu như thế nào”.
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của hắn, Thẩm Nguyệt không muốn phá hỏng bầu không khí này, hoặc có thể nàng ích kỷ không muốn hắn biết, đành đáp: “Không có gì”.
Tô Vũ nheo đáp nhưng không phản bác.
Thẩm Nguyệt không chịu nói, hắn cũng không hỏi nhiều.
Nàng chỉ nắm chặt bàn tay của Tô Vũ, tham lam áp nó sát vào gương mặt mình, cảm nhận độ ấm trong lòng bàn tay hắn, không nỡ buông ra.
Trước đó tay chân nàng còn lạnh ngắt, bây giờ có Tô Vũ ở đây, nàng không hề cảm thấy giá lạnh nữa.
May mà sức lực và tinh thần đã khôi phục được phần nào, đủ cho nàng và Tô Vũ lặng lẽ ở bên nhau, cảm nhận phút bình yên thoáng qua.
Nhưng đúng lúc này, Thôi thị đột nhiên mở cửa phòng, từ bên ngoài bước vào.
Thế mà ngước mắt trông thấy cảnh tượng này, tiến vào cũng không phải mà lùi ra cũng không phải.
Thẩm Nguyệt vội vàng buông tay Tô Vũ, chẳng khác nào bị bắt quả tang tại trận, hai vành tai cũng đỏ lên.
Thôi thị lúng túng: “Nô tì tưởng rằng đại nhân đang chữa bệnh cho công chúa mới mạo muội xông vào, nô tì sẽ ra ngoài ngay”.
Nhưng vừa quay đi, bà ta dừng lại rồi quay đầu nói: “Thuốc mà đại nhân dặn nô tì sắc đã sắc xong rồi, hay là nô tì cứ đặt xuống rồi hẵng đi ạ”.
Tô Vũ đáp: “Ngươi trông chừng đi, ta cũng không thể ở đây được bao lâu, lát nữa sau khi ta đi, ngươi chăm sóc cho nàng ấy”.
“Dạ”, Thôi thị vâng lời, đưa thuốc tới rồi lùi sang một bên.
Hóa ra thuốc này do Tô Vũ dặn dò Thôi thị đi sắc khi hắn tới Trì Xuân Uyển.
Hắn biết rõ tình trạng sức khỏe của Thẩm Nguyệt, tất nhiên cũng biết hiện giờ nên dùng thuốc gì.
Thuốc này khác với thuốc do thái y kê đơn, nó có màu đen, nhưng khi ngửi cũng không thấy mùi đắng.
Tô Vũ đưa bát thuốc cho nàng: “Nhân lúc còn nóng thì uống đi”.
Thẩm Nguyệt nhận lấy mà mặt không đổi sắc, đang định uống thì Tô Vũ có lòng nhắc nhở một câu: “Có lẽ sẽ đắng hơn nàng nghĩ một chút đấy”.
Thẩm Nguyệt liếc mắt nhìn hắn: “Một bát thuốc thôi mà, đắng đến mức nào được chứ”.
Thế mà nàng vừa mới uống một hớp, còn chưa kịp nuốt xuống, vị đắng kỳ lạ của thứ này đã từ các gai vị giác trên lưỡi lan ra khắp khoang miệng.