Chương 976
Sau khi Thẩm Nguyệt ăn xong thì lại đọc sách trong phòng.
Ngọc Nghiên không có thành kiến gì với Thôi thị, buổi sáng nàng ta thấy Thôi thị đang sắc thuốc dưới mái hiên, rồi lại thấy tuyết rơi xuống trên bầu trời, vừa rơi xuống liền tan ra.
Bầu trời sáng đến chói mắt, nếu như không nhìn thấy tuyết rơi thì người ta còn tưởng là bầu trời đang rất quang đãng.
Ngọc Nghiên nghiêng người nói: “Nhị nương, tâm trạng của bà có vẻ không tồi?”
Thôi thị nói: “Tất nhiên rồi, công chúa đang ngày một khỏe hơn, ta đương nhiên là vui mừng”.
Ngọc Nghiên cũng mừng khấp khởi: “Công chúa hôm nay chịu ăn rồi, xem ra tâm sự cũng đã được quét sạch, thấy người khỏe hơn ta cũng vui vẻ”.
Nàng ta đi theo Thẩm Nguyệt đã lâu, đối với mùi thuốc cũng có vài phần mẫn cảm, ngửi được vị thuốc bay ra từ bếp thuốc liền chun chun mũi nói: “Ài, không đúng, đây không phải là thuốc sắc hôm qua”.
Thôi thị đáp: “Đương nhiên là không phải, đây là thuốc mới được bào chế, rất tốt cho thân thể của công chúa”.
Ngọc Nghiên dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá bà ta: “Người đó tối qua có tới?”
Thôi thị không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận.
Ngọc Nghiên tức khắc hiểu ra điều gì đó, chẳng trách hôm nay tinh thần công chúa tươi sáng hẳn lên, hóa ra đêm hôm có người đến xem bệnh cho người.
Nàng ta lập tức xụ mặt: “Nhị nương, sau này đừng để lại cửa sau cho người đó nữa”.
“Trên thế gian này có lẽ chỉ có người đó mới là thuốc dẫn cho tâm bệnh của công chúa, ta cũng không nhẫn tâm nhìn người tiếp tục ăn ngủ khó yên, hiện tại công chúa đã khá hơn, không phải là một chuyện rất tốt sao?”
Còn chưa qua giờ trưa liền có người kéo xe đến trước cửa Tần phủ, nói là sách của phu nhân Tần gia đặt ở tiệm sách, hiện tại đều được giao đến rồi.
Vị phu nhân Tần gia này còn có thể là ai? Không nghi ngờ gì nữa, là Thẩm Nguyệt.
Quản gia không nhớ Thẩm Nguyệt có căn dặn ông ta đặt mua sách gì đó, nhưng nhìn từng chồng sách được giao đến tận cửa kia, chỉ với phần bìa và tiêu đề thoáng qua đã biết không phải loại sách đứng đắn gì, phỏng chừng là những thoại bản chuyện tình cảm nam nữ xưa mà phái nữ yêu thích xem trong khuê phòng.
Nếu đã tìm tới cửa, Thẩm Nguyệt lại đang cần giết thời gian trong quá trình điều trị bệnh, quản gia là một người thận trọng bèn tới Trì Xuân Uyển xin chỉ thị của Thẩm Nguyệt trước mới đưa ra quyết định.
Thẩm Nguyệt lúc này nghe vậy chỉ đáp: “Số sách đó là do ta đặt mua, trước đó cảm thấy buồn tẻ không dậy nổi hứng thú nên muốn xem chút tạp thư có lẽ sẽ tốt hơn chút, đưa những thứ đó đến trong sân của ta đi”.
“Vâng”.
Tiệm sách đó cũng không phải là tiệm sách đàng hoàng gì, người tới giao sách cả một đường đều chào hàng nói rằng tiệm của bọ họ mới tung ra thoại bản mới, đảm bảo nội dung mới mẻ, cốt truyện hấp dẫn.
Đến Trì Xuân Uyển, Thẩm Nguyệt thấy hắn dốc sức bán hàng như vậy bèn giữ lại toàn bộ, rồi kêu hắn đi theo quản gia đến phòng thu chi thanh toán.
Sau khi mọi người rời đi, Ngọc Nghiên vừa sắp xếp tập sách vừa tò mò hỏi: “Công chúa người đặt sách từ lúc nào vậy, sao nô tỳ không biết?”
Thẩm Nguyệt như cười như không: “Tối qua mới đặt”.