Thâm Sơ

Chương 49: Phiên ngoại yêu thầm



Edit: Xíu Mại | Beta: Vi Yên, Ngư Nhi

“Ào” một tiếng, những giọt nước lạnh lẽo bắn tung tóe, Lâm Diệu Diệu – người mặc váy trắng hít một hơi lạnh, cô lau nước trên người rồi quay lại nhìn mấy tên con trai xấu xa đang đứng ở cuối lớp.

Tên đầu têu còn chẳng có vẻ gì là hối lỗi, thậm chí còn kiêu ngạo trêu tức cô.

Cô gái ngồi cạnh Lâm Diệu Diệu dường như chẳng quan tâm đến chai nước khoáng đã vỡ tung tóe, cô đeo tai nghe, khuôn mặt xinh đẹp nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có những nhánh cây um tùm, mặt mày thản nhiên, hàng lông mi dài hơi rung rinh khiến người ta không thể ngừng ngắm nhìn để rồi bị ngây dại.

“Phụt.” Cậu con trai đằng sau phì cười, khuỷu tay đẩy người bên cạnh, nhíu mày: “Không hấp dẫn được sự chú ý của người ta rồi!”

Ở tuổi dậy thì, con trai thường hay bắt nạt người mình thích, Tiếu Lỗi, tên ném chai nước khoáng nhìn Khương Sơ: “Sao cậu ấy thanh cao như vậy? Có gia thế à?”

“Không có.”

“Không có mà chảnh vậy sao?”

“Nhường đường một chút!” Thanh âm biếng nhác lành lạnh vang lên từ phía sau, Tiếu Lỗi quay người, chỉ thấy Hứa Đình Thâm cầm theo chai nước khoáng càn rỡ đi vào, áo khoác đồng phục màu lam buộc lỏng lẻo trên người, ánh mắt thờ ơ lướt qua bọn họ.

Hai người không dám trêu vào, lui sang bên cạnh một chút để Hứa Đình Thâm đi qua, chưa kịp thở phào, bỗng nghe thấy anh nói: “Ai cho phép mấy cậu vứt rác linh tinh ở đây?”

Anh quay đầu, sắc mặt bất ngờ, giọng nói mang theo vài phần không kiên nhẫn.

“?”

Không đúng, vứt rác ở đâu thì liên quan gì đến cậu ta chứ. Tuy vậy nhưng Tiếu Lỗi cũng không dám nói ra, cậu ta mấp máy môi, “Làm sao vậy?”

“Tố chất của cậu đâu?”

“…” Đều lưu manh giống nhau, nhắc đến tố chất làm gì?

Tiếu Lỗi xác định Hứa Đình Thâm cố ý gây chuyện, “Mày đừng tưởng tao không dám đánh mày.”

Người bên cạnh kéo tay cậu ta, nhẫn tâm vạch trần, “Mày thực sự không dám đâu, đi thôi.”

“Mày…” Tiếu Lỗi thấy khó thở, mắt tối sầm lại muốn đánh người trước mặt, cửa lớp chỉ có vài bóng người nhưng Hứa Đình Thâm người đông thế mạnh, cậu đành phải buông bỏ ý nghĩ của chính mình.

“Xin nhường đường.”

Thanh âm của Khương Sơ rất nhỏ, như một làn gió thổi qua cửa sổ, cô đeo khẩu trang, cúi đầu nên chỉ để lộ đôi mắt xinh đẹp. Tiếu Lỗi vốn thích cô, thấy Khương Sơ đưa mình tới cửa thì dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cô, “Muốn đi qua? Gọi anh một tiếng xem nào.”

Hứa Đình Thâm nhíu mày, đang chuẩn bị mắng cậu ta thì Khương Sơ bỗng ho khan một tiếng, ngờ vực nâng mắt lên nhìn cậu ta, “Cậu là… nam?”

Tiếu Lỗi nhuộm tóc vàng, nam sinh trong lớp cười vang, Khương Sơ vẫn trưng ra dáng vẻ thuần lương vô tội.

Thừa dịp hỗn loạn, cô trốn ra phòng học, mặc Tiếu Lỗi ở phía sau bất mãn, “Có phải cậu ấy không phân biệt được nam nữ không?”

Hứa Đình Thâm nín cười, nam sinh ở phía sau Tiếu Lỗi vỗ vỗ vai cậu ta, “Không đâu, tôi thấy cậu ấy nói đúng đấy chứ.”

“…”

Thứ sáu buồn tẻ trôi qua, buổi chiều chỉ có hai tiết nên được tan sớm, thời gian cuối tuần đã đến. Nhà cô chỉ cách trường một đoạn. Khương Sơ đeo cặp sách, chuẩn bị lấy xe đạp ra về, nhưng lúc lấy xe mới phát hiện lốp xe mình bị chọc thủng, cô không hề tức giận, bình tĩnh khóa xe đạp lại.

“Em gái, xe đạp bị hỏng phải không? Để anh đây chở em?”

Khương Sơ cười híp mắt nói, “Em có thẻ xe bus, anh đưa em về nhà thì trời đã tối rồi.”

“…” Rõ ràng nói chuyện rất dịu dàng, nhưng sao cứ cảm thấy sai sai?

Lên xe bus, Khương Sơ lấy thẻ xe ra quẹt, Hứa Đình Thâm đi theo sau nhưng lên xe mới phát hiện mình không mang tiền lẻ.

Tài xế đã đóng cửa lại, “Cháu không có tiền lẻ à?”

Khương Sơ thờ ơ nhìn lướt qua, thấy áo đồng phục màu lam, nghĩ dù sao cũng cùng trường nên đi qua quẹt hộ anh.

Mái tóc mềm mại quét qua người anh, mùi chanh thoang thoảng tản ra, tay Hứa Đình Thâm đang đút túi quần bỗng trở nên nóng bỏng.

Khương Sơ tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, cô đeo tai nghe rồi chợp mắt một chút, không quan tâm gió thổi nhè nhẹ bên người. Hứa Đình Thâm ngồi ở ghế sau nhìn cái gáy trắng nõn của cô, bên trên còn có nốt ruồi nho nhỏ.

Anh mỉm cười, lấy tai nghe trong túi áo đồng phục ra, đoạn anh nhổm dậy, may mà màn hình điện thoại của cô vẫn đang sáng, anh chọn cùng bài với cô. Nghĩ đến được cùng cô nghe một bài hát, khóe môi anh lại cong lên.

Không gian chật hẹp oi bức tưởng chừng được quét sạch, cảnh vật ngoài cửa sổ dường như cũng bừng sáng.

Khương Sơ về nhà, mở cửa rồi làm bài tập trong phòng, lâu lâu sau nghe thấy giọng hai người thương lượng vụn vặt phát ra từ phòng khách.

“Thành tích Khương Sơ không tốt lắm, hay là cho con đi thi năng khiếu?”

“Hết bao nhiêu tiền?” Người nói câu này lại là mẹ cô, “Thằng em nó còn phải đi học nữa!”

Khương Sơ đeo tai nghe lên, tất cả lại trở nên yên lặng.

Cô luôn cảm thấy mình đang ăn nhờ ở đậu, nhiều khi cô còn chẳng có quyền nói “không”, bởi vậy nên nhìn qua cô có vẻ rất hiền dịu ngoan ngoãn. Khương Sơ nằm xuống, viết lên quyển nhật ký hai chữ “Trưởng thành.”

Đến thứ hai, như thường lệ, Khương Sơ mở sách ngoại văn ra đọc, chẳng hiểu Hứa Đình Thâm kiếm được ở đâu cuốn sách giống hệt cô, bạn cùng bàn thấy thế thì trêu ghẹo, “Ui chao, cậu muốn cải tà quy chính, bắt đầu muốn bắt đầu học tập, hay là vẫn đọc sách ứ ừ thế?”

“Cút.”

Anh có chỗ nào bỉ ổi như vậy chứ?

Bàn Khương Sơ hình như bị rung một chút, cô vô thức nhìn thoáng qua, Hứa Đình Thâm cho là cô nghe thấy hết, người trước nay không sợ trời cũng chẳng sợ đất, ấy vậy mà đỏ lựng cả hai tai.

Anh nhẹ giọng ho khan, giọng nói bỗng trở nên dịu dàng, giải thích, “Đọc “The Kite Runner”, lượn chỗ khác chơi.”

Nam sinh kia nghe vậy nổi cả da gà, ngẩng đầu ra nhìn cửa sổ.

“Làm gì thế?” Có người hỏi.

“Xem xem mặt trời hôm nay có mọc lên từ phía Tây không.”

“Thế cậu hướng ra phía Đông Nam làm gì?”

“…”

Hứa Đình Thâm nhìn Khương Sơ, nhưng đối phương chỉ nhìn thoáng qua chứ không nghe bên này nói chuyện gì. Anh hơi cảm thấy mất mát, cuối cùng lại cảm thấy mình thật ngây thơ, bực bội lật qua lật lại quyển sách trên tay, phát ra mấy tiếng “roẹt roẹt”.

“Cậu ấy làm sao vậy?”

“Tương tư chứ còn gì nữa.”

Trận mưa rào xóa tan cái khô nóng đầu hè, Khương Sơ đeo cặp ra về, hạt mưa lớn chừng hạt đậu rơi xuống, dường như mưa sẽ không ngớt đi trong chốc lát. Hứa Đình Thâm cầm ô, đang phân vân có nên đưa cho cô hay không thì đã có người giành trước mang ô cho Khương Sơ.

Tay anh siết chặt lấy cán ô, ánh mắt theo đó cũng ảm đạm đi mấy phần.

Khương Sơ cảm giác có người đến bên cạnh thì ngẩng đầu lên, trong mắt có vài phần mất kiên nhẫn không dễ thấy nhưng ngay lập tức được nụ cười che lấp, “Tôi không cần.”

“Mưa lớn như vậy, cậu định đội mưa sao?”

“Ừm.” Khương Sơ gật đầu, “Đề nghị không tồi.”

Nói rồi ôm cặp trước ngực, cô chạy vội vào trong làn mưa, Tiếu Lỗi cầm ô chạy đuổi theo, “Cậu không thích tôi ở điểm nào, tôi sửa không được sao?”

Khương Sơ quay đầu, gương mặt đẫm nước mưa bỗng toát lên vẻ mong manh xinh đẹp, qua màn mưa mờ ảo, cô nhìn Hứa Đình Thâm đứng cách đó không xa, dù không thấy rõ lắm nhưng vẫn cảm thấy anh giật mình. Khương Sơ ngày thường luôn lầm lì nên không biết tên Hứa Đình Thâm, cô nâng cằm, “Đó, chính là kiểu tôi thích.”

Hứa Đình Thâm chỉ thấy Khương Sơ nhìn mình, thời điểm ánh mắt giao nhau dường như mọi thứ bỗng yên lặng lạ thường, ngoại trừ tiếng tim đập thình thịch như tiếng sấm ra, ngay cả nước mưa rơi trên đầu anh cũng không còn cảm giác gì nữa.

Tiếu Lỗi quay đầu nhìn thoáng qua, “Cậu ta? Tôi có chỗ nào không bằng cậu ấy?”

Khương Sơ cau mày, không nghĩ ra cách dứt khỏi người này nên dứt khoát nói: “Không biết nữa, có lẽ là tôi vừa gặp đã thích cậu ấy rồi.”

Nói xong đẩy cậu ta, quay đầu đi.

Nhưng thật ra, Khương Sơ hơi có chứng mù mặt, cô chỉ nhớ ngày đó, mình đã gặp được một soái ca, chỉ nhớ là đẹp trai đến mức khiến cho hai mắt người ta tỏa sáng, nhưng lại không nhớ được anh trông như thế nào.

Hứa Đình Thâm vẫn đứng yên tại đó, có vài nữ sinh đi ngang qua cứ quay đầu nhìn anh, nhưng không dám tiến lên bắt chuyện.

Hôm sau Khương Sơ bị cảm, cô đeo khẩu trang vào lớp, vừa đặt cặp sách xuống đã hắt hơi một cái.

Người nào đó nhìn trộm cô từ phía sau, chờ cô phát hiện ra đồ mình tặng.

Khương Sơ bỏ sách vào ngăn bàn, “Ừm, ai đưa thuốc cảm vậy?”

Lâm Diệu Diệu ngồi cùng bàn cô lắc lắc đầu, “Không biết.”

Khương Sơ không bao giờ nhận đồ không rõ nguồn gốc nên cô đặt thuốc cảm sang một bên, lấy sách tiếng Anh đặt lên bàn.

Hứa Đình Thâm thấy vậy thì chán nản, ánh mát trở nên ảm đạm, đột nhiên bả vai anh bị người khác ấn xuống.

Tiếu Lỗi ngồi xuống ghế bên cạnh anh, “Khương Sơ nói cậu ấy thích mày, việc này tính sao đây?”

Sáng sớm lớp học có hơi ồn ào, Hứa Đình Thâm nghe không rõ mà chỉ nghe được mỗi tên Khương Sơ, dẫu vậy thì tim anh cũng nảy lên một nhịp, trong mắt có gợn sóng dâng trào nhưng lại biến mất rất nhanh, môi mỏng mấp máy, hàng lông mi đang sụp xuống cũng từ từ ngẩng lên, “Cậu nói gì?”

Tiếu Lỗi lại lặp lại một lần nữa, “Tao nói mày cách xa Khương Sơ ra.”

Mặt Hứa Đình Thâm vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt nhưng hai tai lại đỏ bừng, mãi sau anh mới phản ứng lại, thấy Tiếu Lỗi vẫn đang nhìn chăm chú thì “Ừ” một tiếng.

“?” Tiếu Lỗi thấy anh cứ đờ ra, chẳng có tí phản ứng nào, xém chút nữa tức chết, “Tao không bằng mày chỗ nào chứ?”

Nghe vậy, Hứa Đình Thâm chọc vào lưng bạn nữ bàn trên, “Cho tớ mượn cái gương một lúc.”

Cô bé nhanh chóng lấy gương đưa cho Hứa Đình Thâm, trên mặt không biết là đỏ mặt thẹn thùng hay là sợ hãi.

Hứa Đình Thâm đưa gương cho cậu ta, lại lười nói, chỉ ghé mặt xuống bàn rồi trùm áo đồng phục kín mặt.

Tiếu Lỗi: “…” Tôi xxx ông già cậu.

Ánh nắng xuyên qua lớp áo đồng phục, Hứa Đình Thâm trợn to mắt, xấu hổ động tâm.

Rất lâu về sau, Hứa Đình Thâm hỏi Khương Sơ, “Nếu khi đó người trêu chọc em là anh thì sao?”

“Vậy nhất định em sẽ nhớ anh cả đời.”

“Hử?”

Khương Sơ nhíu mày, “Đến giờ em vẫn nhớ cái tên đầu vàng kia, ai bảo cậu ta đáng ghét như vậy chứ!”

Thế nhưng cố gắng thế nào cô cũng không nghĩ ra người đó tên là gì.

Hứa Đình Thâm thấy cô nghĩ đến người đàn ông khác thì bất mãn bóp lấy cằm cô, “Ai cho em nhớ cậu ta?”

Cô mấp máy môi, dùng ánh mắt vô tội nhìn anh.

“Gọi anh một tiếng, anh sẽ bỏ qua cho em.” Hứa Đình Thâm cúi đầu, môi mềm gần như chạm vào má cô.

“Ưm…” Khương Sơ nghĩ nghĩ, hỏi lại, “Ai muốn anh bỏ qua cho em chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.