Thâm Sơ

Chương 54: Phiên ngoại mang thai



Edit: Huyết Vũ | Beta: Vi Yên, Ngư Nhi

Cô nhìn tên đầu sỏ gây chuyện: “Tại anh nên em mới béo thế này đấy.”

“Béo à?” Hứa Đình Thâm nhéo nhéo thịt mềm trên lưng cô: “Gầy quá không tốt, sờ toàn thấy xương.”

Anh còn dám nói thế?

Khương Sơ đưa điện thoại cho anh xem: “Béo đến mức mọi người còn tưởng em mang thai.”

Hứa Đình Thâm cầm xem, nín cười, giả bộ lên án: “Hừ, mấy người này rảnh rỗi quá thể.”

Khương Sơ ném cho anh ánh mắt khinh bỉ. Lật Diệp gửi tin nhắn bằng giọng nói cho cô: “Em xem dạo này em béo đến mức nào rồi, đi tham gia các hoạt động người ta còn tưởng em đang mang thai.”

Khương Sơ mở tiếng to nên Hứa Đình Thâm cũng nghe thấy, anh nói: “Chắc là do vấn đề góc chụp thôi, không béo mà.”

“Phải nhanh giảm cân đi thôi.” Sau khi kết hôn Khương Sơ lười hoạt động thể thao khiến Lật Diệp vô cùng lo lắng: “Em phải nhớ tập thể dục mỗi ngày, nếu em không thực hiện chị sẽ mắng Hứa Đình Thâm.”

Khương Sơ: “…”

Hứa Đình Thâm: “?”

“Lật Diệp, chị đã từng nghe về hội chứng tiêu cơ vân [1] chưa?” Khương Sơ định tẩy não người đại diện: “Gần đây có tin một sinh viên đi tập thể hình rồi bị mắc hội chứng tiêu cơ vân, đáng sợ lắm nên em cảm thấy mạng sống vẫn quan trọng hơn dáng người.”

[1] Tiêu cơ vân là một hội chứng do sự phá hủy các tế bào cơ vân (loại cơ có nhiều ở cơ bắp) dẫn đến giải phóng các thành phần tế bào cơ vân vào trong máu. Một trong những nguyên nhân gây ra hội chứng này là do gắng sức quá mức.

Lật Diệp không hề tin: “Em đừng có mà dọa chị, đấy là do hoạt động cường độ cao thôi.”

“Hì hì hì.” Khương Sơ mặc kệ: “Em sẽ mách fan người đại diện ngược đãi em.”

Lật Diệp chắc chắn cô sẽ không làm như vậy: “Vậy em nói đi.”

“…” Khương Sơ khóc lóc kể lể với Hứa Đình Thâm: “Vì sao tất cả mọi người đều thấy em dễ bắt nạt?”

“Em ấy à…”

Lật Diệp để cho phòng làm việc phủ định tin đồn Khương Sơ mang thai, còn nói nếu có tin vui thì nhất định sẽ thông báo cho mọi người.

Khương Sơ kháng nghị không thành công vì thế đành phải làm theo lời đề xuất của người đại diện. Thôi quên đi, đằng nào sau này cũng phải sinh con, tập thể dục nhiều để cho thân thể khỏe mạnh thì về sau cũng đỡ khổ hơn.

Vậy nên mỗi sáng Hứa Đình Thâm đều đi chạy với Khương Sơ, sức Khương Sơ khá yếu hơn nên lần nào cũng gào thét không chạy nổi. Không biết ai chụp ảnh lại, tung lên mạng rồi còn nói Hứa Đình Thâm ngược đãi Khương Sơ.

“Rõ ràng là Khương Sơ không thể chạy được nữa nhưng Hứa Đình Thâm vẫn ép cô ấy.”

“Không phải vậy, con mắt nào của mấy người thấy Hứa Đình Thâm đang ép cô ấy hả?”

“Tôi cảm thấy nhất định là Hứa Đình Thâm theo chủ nghĩa gia trưởng, nói một là một hai là hai, chắc chắn Khương Sơ rất thảm thương.”

Khương Sơ “rất thảm thương” lại không biết gì cả, cô mang mấy chai rượu ngon lấy được từ chỗ Trì Tinh ra lôi kéo Hứa Đình Thâm chơi trò chơi.

“Còn muốn chơi trò chơi nữa hả?” Hứa Đình Thâm nhíu mày: “Lần trước đến nội… A…”

Khương Sơ che miệng anh, hai tai đỏ lên: “Im miệng.”

Anh gật đầu, Khương Sơ mới chịu buông anh ra.

“Hai chúng ta chơi trò kéo búa bao đi, ai thua thì uống một chén rượu, sau đó phải đồng ý với yêu cầu của đối phương.”

“Đồng ý yêu cầu à?” Hứa Đình Thâm nhìn cô vợ mới cưới của mình, tự kỷ nói: “Tiểu Khương Sơ nếu em thèm muốn cơ thể của anh thì cứ nói thẳng ra chứ không cần phải quanh co lòng vòng như này đâu.”

Khương Sơ đá anh một cái.

“Muốn chơi thật ấy hả?”

Cô gật đầu: “Vâng.”

“Nếu anh lợi dụng lúc em say trêu em thì em không được khóc nhè đâu đấy.”

“Hiện tại anh có thể quang minh chính đại làm vậy.” Khương Sơ ngồi xuống giường: “Hơn nữa chưa biết ai trêu của ai đâu.”

“Hứa Đình Thâm khi say còn tệ hơn nhiều, nếu làm Tiểu Khương Sơ bị thương thì làm sao bây giờ, anh không nỡ.”

“Xùy.” Khương Sơ nghĩ thầm sao em không thấy anh có lòng tốt thế: “Mau đến đây đi, đừng có lề mề.”

Hứa Đình Thâm liếc cô một cái, giấu nụ cười ở khóe miệng, Khương Sơ đếm: “Ba, hai…” Hứa Đình Thâm vừa chuẩn bị ra thì Khương Sơ ngăn cản: “Đợi đã, anh đừng nhường em đấy.”

Nghe cô nói vậy, Hứa Đình Thâm cảm thấy mình nhất định phải nhường cô: “Nếu em thua anh có bị đánh không?”

“Không đời nào.” Khương Sơ mỉm cười: “Nhà mình theo chế độ dân chủ mà, chồng yêu.”

Nụ cười trên mặt Hứa Đình Thâm cứng đờ, cô đang uy hiếp anh trắng trợn đúng không?

Vì thế lúc chơi, Hứa Đình Thâm ra chậm vài giây, thấy Khương Sơ ra búa liền nhanh tay sửa lại thành kéo còn ra vẻ buồn rầu: “Sao em lại thắng chứ?”

Khương Sơ vô cùng hưng phấn, cuối cùng cô cũng thắng được một lần, rót một chén rượu đưa cho Hứa Đình Thâm: “Anh nợ em một yêu cầu.”

Hứa Đình Thâm đoán là Khương Sơ ghi thù nên để thua sáu lần. Rượu khá nặng, Hứa Đình Thâm thấy hơi choáng: “Tiểu Khương Sơ, em vừa lòng chưa?”

Khương Sơ thấy anh còn say hơn lần trước nên bắt chước anh: “Hứa Đình Thâm có yêu Khương Sơ không?”

“Có yêu.”

“Hứa Đình Thâm có hay lừa Tiểu Khương Sơ không?”

“Có, cậu ta thường xuyên lừa gạt Tiểu Khương Sơ, cuối cùng còn lừa cô ấy ghi tên vào sổ hộ khẩu nhà mình.”

“Mỗi khi nhìn thấy Khương Sơ thì Hứa Đình Thâm sẽ có suy nghĩ gì?”

“Đều nghĩ đến chuyện không phù hợp với lứa tuổi thiếu nhi.”

“???”

Ngày hôm sau khi tỉnh rượu rồi Hứa Đình Thâm mới hiểu Khương Sơ cố tình bẫy anh, anh gãi đầu, phát hiện Khương Sơ vẫn còn tức giận. Hứa Đình Thâm đi tìm người anh em tốt nhất của mình Trì Tinh: “Cái chiêu quản vợ nghiêm ngặt của cậu đâu, đưa cho tôi dùng đi.”

Trì Tinh cười ha ha: “Tự mình mua đi, tôi đang dùng rất tốt.”

“???”

Vì vẫn chưa có thai nên Khương Sơ định đi làm trở lại nhưng do chưa kiểm soát được vóc dáng nên cô không dám tham gia nhiều hoạt động để khỏi bị người ta chê béo. Cô đang tập các động tác thể dục thì Hứa Đình Thâm đi qua, cô thở phì phò nói: “Anh chụp giúp em một tấm.”

Sau khi tập xong rồi thì Khương Sơ đăng ảnh vừa chụp lên Weibo: “Mệt quá đi.”

“Dừng lại đi.”

“Hả?” Khương Sơ cảm thấy vô cùng quái lạ: “Sao anh lại bảo em dừng lại? Anh phải giám sát em chứ?”

Cô vốn đã không có nghị lực rồi mà Hứa Đình Thâm còn dung túng cô như vậy thì cô nghỉ luôn mất.

Hứa Đình Thâm giải thích: “Người khác lại cho là anh ngược đãi em.”

Khương Sơ vừa nghe thấy vậy thì tức giận, xắn tay áo: “Ai dám đấy!”

Cô mở di động ra thì thấy có bình luận của mấy người không biết là quỷ hay là thủy quân: “Khương Sơ đúng là chán nhỉ, không làm việc lại còn tập thể dục để duy trì vóc dáng, sợ Hứa Đình Thâm ghét bỏ đấy hả?”

Khương Sơ: “…”

“Chưa chắc, tôi nghĩ là luyện tập các tư thế mới để Hứa Đình Thâm vui vẻ đây mà.”

Cái… Cái gì đây hả? Tai Khương Sơ đỏ lên, cư dân mạng đang nói gì vậy?

Khương Sơ chột dạ nhìn Hứa Đình Thâm, rõ ràng là mình không có ý đấy nhưng không hiểu sao tự nhiên lại thấy ngại ngùng, ngay cả việc liếc nhìn anh một cái cũng thấy nóng hết cả người.

Hứa Đình Thâm thấy ánh mắt cô nhìn mình hơi kỳ quái: “Làm sao vậy?”

“Không… Không có gì.”

Tự tưởng tượng nên mặt Khương Sơ càng đỏ hơn.

“?” Vì bình luận trên Weibo mà thẹn thùng như thế này đấy à?

Khương Sơ cúi đầu, nhớ đến mục đích của mình nên trả lời bình luận, định trả lời là “Ai cần bạn lo” nhưng lại cảm thấy bản thân không cần phải đi so đo với mấy kẻ ngu ngốc nên bình luận là “Cần cho công việc.”

Chạy bộ tập thể dục vì cho công việc, chẳng liên quan gì đến Hứa Đình Thâm hết. Lên hình bị béo hơn nên các nữ minh tinh càng phải gầy hơn người bình thường. Hứa Đình Thâm có vẻ rất thích dáng cô bây giờ, đương nhiên nếu không thích thì đánh cho một trận là thích ngay.

Fans nhìn thấy bình luận giải thích của cô thì trả lời lại.

“Hứa Đình Thâm nghỉ ngơi đi, nữ minh tinh đều cần phải giảm cân.”

“Cuộc sống của thủy quân bi thảm quá, không thích nhìn bọn họ ân ái nên đi soi mói các thứ hả?”

“Hứa Đình Thâm nhất định phải chăm sóc cho nữ thần của tôi đấy, giảm cân thì giảm cân nhưng không thể để ảnh hưởng đến sức khỏe @Hứa Đình Thâm.”

Khương Sơ buông di động ra, cảm thán một câu: “Trong thời gian này em thấy việc tập thể dục của mình cũng rất có thành quả.”

Hứa Đình Thâm nhìn cô một cái, tuy Khương Sơ không cao nhưng tỉ lệ cơ thể rất đẹp.

Vẫn là trước lồi sau lõm mà, sao anh không thấy có gì khác?

Anh ho khan một tiếng: “Thật vậy hả?”

“Anh không tin à?” Khương Sơ túm lấy tay anh đặt lên bụng mình: “Nguyên một khối cơ bụng này đây.”

Hứa Đình Thâm còn chưa load kịp thì đã thấy Khương Sơ cười như kẻ ngốc.

“…” Hứa Đình Thâm nhìn Khương Sơ như con ngốc, nhân cơ hội sờ mó rồi mới phối hợp diễn: “Vợ của anh giỏi quá.”

Khương Sơ còn muốn tập nữa nhưng Hứa Đình Thâm đã giữ chặt lấy cô: “Đừng tập.”

“Sao thế anh?” Khương Sơ khó hiểu, sờ sờ cái đầu chó của chồng mình: “Em muốn cho đám ngu ngốc kia biết mặt, ngoan.”

Hứa Đình Thâm rũ mắt: “Anh biết một loại vận động còn hiệu quả hơn thế này nhiều.”

“Hả?” Khương Sơ nhíu nhíu mày, sao cô không biết nhỉ: “Là cái gì?”

Còn chưa kịp phản ứng cô đã bị người nào đấy ôm vào nhà tắm.



“Này! Cái mà anh nói chính là cái này?”

“Ừ.” Người nào đó mặt không đỏ tim đập không loạn.

Rất lâu sau, lưng Khương Sơ mới được chạm vào chiếc chăn mềm mại, cô nghĩ là được nghỉ rồi nhưng Hứa Đình Thâm lại ghé vào tai cô nói gì đó.

“…” Cô lắc đầu, khóe mắt hơi ướt: “Không được không được, tư thế kia khó lắm.”

“Không khó thì làm sao mà có hiệu quả.”

“…” Hu hu hu.

Từ đó về sau Hứa Đình Thâm thường rèn luyện thân thể với Khương Sơ nhưng cô cảm thấy như vậy chưa đủ, lập chí làm gì thì làm ra tấm ra cám nhưng lý tưởng to lớn ấy chẳng mấy chốc đã tan vỡ.

Cô nhìn Hứa Đình Thâm: “Đều tại anh đấy.”

“…” Hứa Đình Thâm mấp máy môi: “Một mình anh mà làm được chắc?”

Khương Sơ hừ một tiếng.

Hầu kết của anh di động, một lúc sau hồn mới về thân thể, cảm thấy cứ như là mình đang nằm mơ vậy. Anh cúi đầu áp tai lên cái bụng còn phẳng của Khương Sơ nghe xem bên trong có động tĩnh gì không.

“…” Khương Sơ cạn lời: “Sao anh lại ra vẻ chưa trải sự đời thế hả?”

“Em trải rồi à?”

“…” Cô chưa.

Hứa Đình Thâm hỏi: “Em thích con trai hay con gái?”

“Em không biết, bây giờ em thấy đứa nhỏ nào cũng đáng yêu.” Dù lúc trước không hề thích.

Cô hỏi ngược trở lại: “Thế anh thích con trai hay con gái?”

Lần trước Hứa Đình Thâm đã nói, bây giờ tư tưởng của anh vẫn không thay đổi: “Con gái vẫn đáng yêu hơn, giống em lại càng tốt nhưng chỉ số thông minh vẫn nên…”

Khương Sơ đánh anh, cô cười khẩy: “Em thấy anh sợ sinh con trai ra hưởng cái tính của anh rồi đi khắp nơi lừa gạt mấy cô gái nhỏ thì có, đến lúc đó thì cả nhà bị lật ra mất.”

Hứa Đình Thâm: “…”

Hứa Đình Thâm im lặng một lúc lâu sau mới nói: “Anh không đi khắp nơi lừa gạt các cô gái nhỏ, anh chỉ lừa một cô thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.